EM VÀ ANH, HAI NGƯỜI XA LẠ

Thảo luận trong 'Tình yêu - Giới tính' bắt đầu bởi tuech, 4 Tháng 8 2012.

  1. (Lượt xem: 1,353)

    EM VÀ ANH, HAI NGƯỜI XA LẠ
    Làm sao có thể nói cho anh biết em chính là cô bé hàng xóm sát vách phòng anh?
    Có lẽ em đã sai khi dùng số sim lạ nhắn tin làm quen với anh. Em không đủ can đảm cho anh biết em là ai, bởi trong em nỗi sợ vô hình nào đó cứ hiện hữu. Em kéo anh vào trò chơi trốn tìm, điều đó khiến anh bực mình phải không anh?

    “Anh không có ý là em phiền anh gì cả, chỉ là anh qua cái tuổi có thể ngồi nhắn tin mà không biết bên kia là ai rồi đoán già đoán non mong làm quen. Anh còn nhiều thứ phải làm hơn và anh không có thời gian suy nghĩ vì những chuyện thế này. Anh ước gì anh có thể có lại trái tim nóng như ngày xưa. Chúc em buồi tối tốt lành em nha!”
    Lời nhắn như nhát dao cứa vào trái tim em, mặc dù em biết anh không thể đoán ra người mạo danh đó chính là em. Kỳ thực, đặt mình vào vị trí của anh em cũng thấy bực bội, khó chịu khi mất thời gian trả lời tin nhắn vu vơ. Anh nói đúng, qua rồi thời tuổi trẻ vội vàng nông nổi, giờ đây khi trưởng thành người ta đủ chín chắn để hiểu cần gì và làm gì. Em xấu hổ với chính hành động của bản thân mình, em nguyền rủa nỗi ám ảnh cứ hướng về anh chứ không phải là một ai khác. Dù đã cố gắng hờ hững nhưng tại sao hình ảnh anh hầu như chiếm trọn khoảng thời gian của em mỗi ngày. Đi vào những giấc mơ mỗi tối, nhức nhối dòng suy nghĩ trong em. Em bực bội, em mơ hồ... tại sao hả anh???
    Bức tường ngăn cách phòng trọ đủ để em tỉnh táo nhận ra: Em và anh chúng ta vẫn là hai — người - xa — lạ!
    [IMG]
    Em ghét cảm giác của một năm về trước. Tại sao anh lại trao cho em ánh mắt ấy? Đẹp và bình yên… Em mang theo hình ảnh về chàng trai áo sơ mi trắng vẻ mặt hiền hiền, ngộ ngộ khi rời xa Sài Gòn yêu dấu. Giữ riêng mình kí ức về anh như cơn gió thoảng qua trong cuộc đời mà em dặn lòng chẳng bao giờ thuộc về em. Xa anh, em đã từng bỏ quên anh giữa bộn bề cuộc sống. Một năm sau em trở lại nơi này, không phải cuộc rong chơi du ngoạn mà là cú nhảy nghề nghiệp. Em quyết định chọn Sài Gòn là nơi định cư.
    Những tưởng sẽ chẳng bao giờ thấy anh thêm lần nào nữa, vậy mà em — gặp — lại — anh tình cờ tới khó hiểu. Ghé đầu ra cửa, với tay lấy đôi dép, bất giác chếch mặt sang phải trước mắt em là chàng trai áo sơ mi trắng đeo headphone đứng tựa cánh cửa nhìn em. Giật mình thoảng thốt “là anh, chính là anh???”. Rồi bao kí ức về anh trỗi dậy, em bắt đầu khoảng thời gian tò mò trong vai diễn của một thám tử thầm lặng.
    Em quan sát, em dõi theo, em lục tung máy tính tìm lại CV của chị gái anh một năm về trước trong đợt tuyển dụng Ngân hàng em copy làm mẫu. Em biết tên anh, quê anh, trường Đại học của anh. Có lần mượn USB vô tình một số thông tin khác về anh được hé mở: số điện thoại, ngày tháng năm sinh (hóa ra anh bằng tuổi em mới chết chứ, nhưng em vẫn phải ngậm ngùi vờ như không biết). Trên Google+ mang tên anh em kiếm được tấm hình hồi bé xíu xiu, trông anh cười dễ thương lắm lắm. Em biết cả công việc ở công ty du lịch anh đang làm qua logo áo đồng phục anh phơi chung dây. Em chạm anh 3 lần trong 1 tháng, đủ để nói vài câu xã giao ít ỏi. “Anh à, phòng anh đừng hút thuốc lá nữa nhé, chị của em không chịu được mùi đó đâu (thực chất là em không “hít” nổi). “Uh, thế à. Vậy sau này em sẽ lấy người nghiện thuốc rồi”. Em cười xòa, thầm nghĩ trong bụng “Sao anh không bảo em lấy anh cho nhanh”… Những lần hiếm hoi khác, anh và em lướt qua nhau như chưa từng quen biết… là anh ngại hay do em xấu hổ? Chẳng rõ, chỉ biết một điều… Em và anh chúng ta vẫn là hai — người — xa — lạ…
    [IMG]
    Anh à, có khi nào anh biết?
    Mỗi sáng thức dậy em vẫn háo hức nghe tiếng khóa cửa trước giờ anh đi làm. Mỗi tối trở về em hân hoan khi trông thấy ánh điện từ phòng anh hắt ra hành lang sáng loáng, em yên tâm vì biết lúc đó anh ngoan ngoãn ở nhà. Hơn nữa nó tạo cảm giác anh luôn ở bên em… rất gần.

    Em sợ nhất là khi cửa phòng anh khóa tối om, em bồn chồn khôn nguôi “giờ này anh đi đâu, anh đang làm gì, sao khuya rồi anh chưa chịu về???”. Em ôm laptop ngóng anh vì không tài nào khép nổi đôi mắt. Em cứ đợi, đợi cho tới bao giờ tiếng cửa lách cách, giọng nói quen thuộc vang lên em mỉm cười nhẹ nhõm rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

    Từ bao giờ anh luôn xuất hiện trong giấc mơ của em, phải chăng em đã nghĩ về anh quá nhiều? Em không biết và em cũng không lí giải được điều đó. Trong mơ, anh nhìn em, rồi em nhìn anh… ngại ngùng, cứ có một khoảng cách vô hình nào đó giữa anh và em chẳng gần, chẳng xa. Em im lặng, anh cũng lặng im… Đúng rồi, Em và anh chúng ta vẫn là hai — người - xa — lạ…

    “Có một điều em vẫn luôn tự thắc mắc, một kẻ xa lạ như anh sao thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của em. Nó khiến em khó hiểu tới mức khó chịu”
    “Em đọc sách quá nhiều rồi đó, may mà mới gặp trong mơ, đừng lại ở đây đi em. Chúc em có những ngày vui vẻ không mộng mị!”

    “Mộng mị” - em giật mình, phải chăng em đã đi quá xa thực tế của cuộc sống. Em ảo tưởng, em mộng mị, em hình tượng hóa những điều không có thực. Em xấu hổ khi nói ra những điều không nên nói, em day dứt vì làm phiền anh trong bộ dạng “kẻ giấu mặt”, em giận bản thân mình yếu đuối, em điêu đầu với lối suy nghĩ không thể kiểm soát được của chính em. Đã bao lần em đấu tranh với chính mình để tách anh khỏi cuộc sống của em. Em đặt cho em hàng loạt câu hỏi không tìm được lời giải đáp hợp lý. Em sợ chính mình anh à, lý trí của em đã không thắng nổi con tim em. Tại sao hình ảnh về anh cứ ám ảnh em, càng cố đẩy ra xa thì nó càng hiện hữu. Lẽ nào, em thích anh hay em đã yêu anh??? Không, em đủ tỉnh táo để biết rằng “khoảng thời gian ngắn ngủi chưa nói lên được điều gì cả”. Vậy, cảm xúc về anh trong em là gì hả anh? Ảo tưởng, mộng mị??? Em là một kẻ với lời lẽ dối trá hay em đang quá phiêu lưu? Em cũng không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với em nữa… Chỉ biết rằng: Em và anh chúng ta vẫn là hai — người - xa — lạ…

    [IMG]
    Mưa Sài Gòn xối xả cả ngày trời, gió rít cây cối nghiêng ngả, hình như bão đang về. Căn phòng lặng thinh một màu tối thui, em cố giữ trái tim mình bình yên không được thổn thức, ấy vậy mà lòng lại nổi sóng “ngoài trời giông bão, anh ở đâu giờ này hả anh???”
    Ngao Xanh.
  2. Facebook comment - EM VÀ ANH, HAI NGƯỜI XA LẠ

Chia sẻ trang này