Người vô hình

Thảo luận trong 'Tình yêu - Giới tính' bắt đầu bởi tuech, 16 Tháng 6 2012.

  1. (Lượt xem: 1,089)

    Sau 10 năm, cuối cùng em cũng được gặp lại anh, được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt, được nghe anh nói, được thấy anh cười.

    [IMG]
    Anh biết không, trong 10 năm nay ngày nào em cũng luôn cầu nguyện được gặp lại anh, được thấy anh dù chỉ là trong mơ, mỗi lần mơ thấy anh là mỗi lần em khóc, em buồn. Cũng không hiểu vì sao, sau những gì anh gây ra cho em làm tình cảm em dành cho anh bị tổn thương nặng nề, em đã tự nói với lòng sẽ không yêu anh, sẽ không nhớ đến anh nữa nhưng em đã không làm được như thế, con tim em nó mãi kêu tên anh, nó nhớ anh, nhớ anh.

    Làm sao em có thể quên được người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời làm em biết nhớ nhung, làm em biết thế nào là yêu thương và luôn muốn được ở bên cạnh người đó bất cứ nơi nào. Anh đâu biết rằng mỗi lần nhìn anh đi bên cạnh bạn thân của em, thấy anh quan tâm và lo lắng cho cô ấy là mỗi lần tim em đau nhói, nhưng vẫn phải cố gượng cười trước mặt anh. Rồi chuyện tình cảm của anh và cô ấy cũng đến lúc kết thúc, thật sự em không biết lúc đó mình vui hay buồn nhiều hơn, và có lẽ em hơi ích kỷ khi nghĩ như thế sẽ tốt cho mình, sẽ có được cơ hội ở bên anh, sẽ chiếm được tình cảm của anh, được anh yêu thương và lo lắng như đã từng đối với cô ấy, và lúc đó em chỉ biết âm thầm ở bên cạnh anh mỗi ngày.

    Sau một thời gian thì mong ước đầu đời của em cũng đã trở thành hiện thực, anh đã ngỏ lời yêu em, anh biết không, lúc đó tuy em không trả lời anh hay có lẽ vì hạnh phúc quá mà em không thể thốt nên lời nhưng đó có lẽ là ngày em không thể nào quên được trong cuộc đời mình. Rồi cũng đến lúc anh xa rời em, không phải nói chính xác là em đã tự nguyện bóp nát trái tim mình khi quyết định nói chia tay với anh, có lẽ vì quá yêu anh nên em không muốn chia sẻ anh với ai, chỉ vì lòng hiếu thắng và ham vui với bạn bè mà anh đã làm tan vỡ tình yêu của chúng mình, khiến em không còn lòng tin nơi anh, khiến em xa rời anh. Và sau 10 năm em đã được gặp lại anh, tưởng rằng sau 1 khoảng thời gian xa nhau lâu như thế em đã có thể bình yên khi nghĩ về anh, nhưng em không làm được như thế dẫu biết anh đã có một "gia đình nhỏ" của riêng mình.

    Làm sao anh biết được cảm giác của em như thế nào khi gặp lại anh và ngồi bên cạnh anh mà chỉ được xem anh như một người bạn, như người vô hình trong trái tim anh, làm sao anh biết được em đã khóc thật nhiều mỗi khi nhớ đến anh, làm sao anh biết được em đã cô đơn như thế nào mỗi khi nhớ đến những ngày chúng ta bên nhau và còn nhiều, nhiều lắm anh ơi. Và bây giờ thì em biết mình đã thực sự trở thành vô hình trong nhau. Có lẽ từ nay em sẽ cố quên anh, cố quên đi tình yêu ta đã dành cho nhau để em có thể sống những tháng ngày bình yên, những tháng ngày không có anh.

    Dương Bảo Lam
    st
    ll_teddy.bear_ll thích bài này.
  2. Facebook comment - Người vô hình

Chia sẻ trang này