Quá khứ ơi, ngủ ngoan nhé

Thảo luận trong 'Nhật ký - Tâm sự' bắt đầu bởi Yêu_Nhok, 9 Tháng 7 2012.

  1. Yêu_Nhok Lonely...

    (Lượt xem: 1,474)

    Em đã từng yêu anh, yêu hết mình, yêu như thể thế gian này chỉ có em biết yêu,nhưng phần thưởng mà em nhận lại là gì? Là sự phản bội đến tàn nhẫn, của anh ...

    Chiều nay, những cơn gió lạnh se sắt thổi qua. Cảm giác trống trải, hụt hẫng khiến em thấy chông chênh giữa dòng đời ngược xuôi ồn ã. Một nỗi nhớ man mác ngập tràn. Mặc kệ gió thổi tung làn tóc rối, mặc kệ lá vàng rơi xao xác lối đi. Em bước từng bước ngập ngừng trên con đường xưa cũ, để lắng nghe kỷ niệm đã phôi pha...

    Anh ! Em đã đi qua biết bao thăng trầm của cuộc sống, đã nếm trải đủ cay đắng ngọt bùi. Bước chân giờ chưa mỏi, nhưng em bỗng thèm cảm giác được dừng lại, một lát thôi, để em được sống thật với lòng mình. Có cái gì đó trong em đang thôi thúc, nửa như ngạo mạn, nửa như day dứt. Em đang đi tìm một sự thanh thản trong tâm hồn!

    Anh ! Em đã từng ngây thơ nghĩ rằng, cứ sống thật đi, sống một cách tự nhiên như những gì mình vốn có. Nhưng cuộc sống đầy nghiệt ngã đã nhếch mép cười nhạo vào mặt em, đã quẳng em vào một mớ hỗn độn của sự lừa dối, đểu giả, tàn nhẫn, khiến em đau, đau rất nhiều.

    Anh ! Em đã từng yêu anh, yêu hết mình, yêu như thể thế gian này chỉ có em biết yêu, nhưng phần thưởng mà em nhận lại là gì? Là sự phản bội đến tàn nhẫn, của anh. Em mất hết niềm tin, mất hết cảm giác, chắt đến giọt nước mắt cuối cùng. Những sai lầm nối tiếp sai lầm. Em buông trôi cuộc sống trong nhạt nhòa ẩn hiện về một miền ký ức xa xôi. Em từng hận thù, từng ngập chìm trong nỗi đau, ru mình vào những cơn ảo mộng...

    Để rồi khi tỉnh dậy, em nhận ra rằng mình vẫn phải sống, sống theo đúng nghĩa của chữ sống, chứ không đơn thuần chỉ là tồn tại. Sống không phải để cho mình, mà để cho những người yêu thương mình, không phải để xoa dịu vết thương mà để kiêu hãnh với những vết sẹo...

    Em đã tự cho mình cái quyền được sống bằng nhiều bộ mặt, thực hư - hư thực, chỉ đến khi úp mặt vào đêm, em mới nhìn thấy chính em. Nỗi cô đơn dày vò, niềm yêu thương côi cút. Nhưng em đã thôi khóc, thôi oán trách, tủi hờn. Anh chỉ là vết xước trong trái tim em, một vết xước đủ để em thấy đau mỗi khi gió lạnh về, nhưng sẽ chẳng bao giờ khiến em gục ngã.

    Anh ! Em đã không đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm, và không đủ cao thượng để chúc cho anh hạnh phúc. Nhưng hôm nay, em ngẩng mặt để bước đi tự tin trên con đường mình đã chọn. Sẽ là em với nghị lực, quyết tâm, và lòng dũng cảm, dám đối mặt với tất cả thử thách trong cuộc sống. Và anh, sẽ mãi là hoài niệm trong miền nhớ của em...

    Những gì thuộc về quá khứ, hãy để nó ngủ yên...
    ST
    blue_moon thích bài này.
  2. Facebook comment - Quá khứ ơi, ngủ ngoan nhé

  3. blue_moon mong manh, dễ vỡ

    Giống mình ghê luôn á :((
    Yêu_Nhok thích bài này.

Chia sẻ trang này