[Thơ] Tình Yêu Vĩnh Hằng

Thảo luận trong 'Thơ văn hài' bắt đầu bởi m4ri4, 24 Tháng 7 2012.

  1. m4ri4 Nơi bình yên nhất

    (Lượt xem: 2,131)

    Tôi yêu em như đại dương nổi sóng
    Cuồn cuộn dâng tràn như tiếng nói con tim
    Từng lớp sóng xanh như trúc cạn nỗi niềm
    Của trái tim yêu đang thét gào khao khát

    Tôi yêu em như rừng xanh bát ngát
    Bao phủ thú rừng trong tĩnh mịch của màn đêm
    Và tiếng vang rên của muôn thú khát thèm
    Muốn thoả mãn trong màu đen ân ái

    Tôi yêu em một tình yêu rộng rãi
    Như mây ngàn bao phủ khắp trời xanh
    Và mênh mông như biển cả sóng gầm
    Hay nóng bỏng của khô cằn sa mạc

    Tôi yêu em như nghìn trùng cơn gió
    Xé không gian bay vút tận mây ngàn
    Cho muôn loài không còn tiếng thở than
    Và hai cơ thể hoà chung một nhịp đập

    Tôi yêu em như muôn vì tinh tú
    Soi sáng đường trong u tịch của đêm đen
    Phá tan đi những khuôn khổ định kèm
    Của phong kiến ngàn đời còn cổ hủ

    Yêu như thế vẩn còn chưa đủ
    Muốn tim em là sở hữu của riêng mình
    Như cánh bườm căng gió vượt biển xanh
    Theo lượn sóng nhấp nhô trong êm ả

    Tôi yêu em một tình yêu buông thả
    Không lọc lừa không biên giới cách ngăn
    Như đại dương không còn lượn sóng ngầm
    Cho hai đứa vĩnh hằng trong luyến ái...

    [Sưu tầm]
    chuong_vespa_bl thích bài này.
  2. Facebook comment - [Thơ] Tình Yêu Vĩnh Hằng

Chia sẻ trang này