yêu thương đã mất...vẫn là yêu thương...

Thảo luận trong 'Tình yêu - Giới tính' bắt đầu bởi tuech, 3 Tháng 7 2012.

  1. (Lượt xem: 1,035)

    Em không phải là cô bé thích mộng mơ, yêu kẹo ngọt, và nhìn đời bằng đôi mắt ướt. Nhưng kể từ ngày quen anh...
    ...em thành người như thế mất rồi.

    Mỗi khi trời đổ mưa, em thấy lòng háo hức đến lạ. Vì em biết, mưa càng lớn, anh sẽ càng lo lắng, cuống quýt gọi điện hỏi han. Em lại nói đùa một câu: Em đang ngoài đường dầm mưa và ướt như chuột lột. Xem cái cách anh khổ sở không biết làm thế nào, lòng em hạnh phúc lắm đấy.

    Em vui như một đứa trẻ khi anh tặng em cây kẹo mút, hay leo cây hái giúp đóa bằng lăng. Tất cả những món quà nho nhỏ ấy, em trân trọng giữ lại cho riêng mình. Trên bàn học, trong ngăn tủ,…chỗ nào cũng thành nơi trưng bày mấy thứ linh tinh.

    Em không thích đi bộ, nhưng có anh bên cạnh, lại chỉ muốn bước thật chậm để đường về dài hơn. Lang thang dưới hàng hoa sữa, cảm nhận dòng người ngược xuôi. Có khi em sắp xuất bản được một tập thơ rồi!

    Cứ thế, em đã không nhận ra rằng, có anh bên mình rồi, em trở nên ngốc nghếch và giản đơn quá đỗi.
    Để rồi một ngày, anh rời xa em.

    Cũng ổn thôi. Em vốn chẳng phải cô bé thích mộng mơ, yêu kẹo ngọt, và nhìn đời bằng đôi mắt ướt.
    Anh cứ yên tâm đi trên con đường mình đã chọn, em cũng sẽ bước tiếp lối đi của riêng mình. Có ngày nào ta giao nhau lần nữa không anh nhỉ?
    Bật cười!

    Có hai đường thẳng nào hai lần giao nhau?

    Em sẽ không vướng bận khi cơn mưa rào chợt đến. Mưa vốn rất tuyệt mà, dù cho không còn ai vì mình lo lắng nữa. Làm gì nhỉ? Chui trong chăn và ngủ vùi một giấc. Mưa tạnh rồi, cuộc sống sẽ lại tiếp tục thôi.

    Em vẫn đi bộ trên con đường tới lớp. Có sao đâu khi không còn ai bên cạnh. Một mình, em có thể bước nhanh hơn, và dừng lại bất cứ lúc nào nếu muốn. Nếu mệt rồi, em nhảy lên xe bus và tiếp tục cuộc hành trình. Cuộc sống vốn có nhiều lựa chọn, đâu thể cứ mãi làm theo một cách đúng không anh?

    Anh cứ xa em, yêu thương đã mất, em bước đi trên con đường của riêng mình. Trên con đường ấy, em vẫn thường xuyên ngắt đóa bằng lăng, nhẹ nhàng hứng làn mưa mỏng, làm thơ và hát vu vơ một khúc ca.

    Đối diện là cách nhanh nhất để quên đi!
    Vậy sao em đã làm, vẫn không cách nào quên được?
    Em chợt nhận ra rằng, hai đường thẳng riêng biệt, nếu đã giao nhau rồi, sẽ không gặp lại lần thứ hai; còn yêu thương, một khi đã có, sẽ chẳng bao giờ quên được.
    Yêu thương đã mất…
    …vẫn là yêu thương!

    -Ánh Nguyệt-
    st
    lật đật thích bài này.
  2. Facebook comment - yêu thương đã mất...vẫn là yêu thương...

  3. lật đật Xương Rồng

    kết câu này :Có hai đường thẳng nào hai lần giao nhau?

Chia sẻ trang này