Tôi vội vàng xé toạc chiếc váy mỏng manh trên người em, ghì chặt lấy cơ thể quyến rũ của em! Trong phút giây hoan lạc ấy, tôi cảm nhận rất rõ những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của em trong khúc nhạc yêu đương nồng nàn ấy... Em là mối tình đầu của tôi. Mối tình đầu đẹp đẽ ấy đã kéo dài suốt ba năm qua. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu mơ ước và hi vọng, bao nhiêu hẹn ước và cố gắng... cuối cùng tôi cũng chẳng thể ở bên em như lời tôi đã hứa! Yêu em ba năm qua... Khoảng thời gian ấy không quá ngắn ngủi để chúng tôi hiểu và chia sẻ cùng nhau những buồn, vui, sướng, khổ trong cuộc sống! Trong mắt tôi, em vẫn luôn là cô gái ngoan hiền và đoan chính hơn bất cứ một cô gái nào mà tôi đã gặp. Yêu em, thương em, tôi luôn chăm sóc và nâng niu em như một báu vật! Chưa một lần tôi đòi hỏi sự dâng hiến thể xác của em, chưa một lần tôi để cho những ham muốn dục vọng tầm thường thắng nổi lí trí của mình... Chưa bao giờ tôi dám chạm vào cơ thể em, mặc dù đã bao lần hai đứa ở bên nhau và em cũng không kiềm chế nổi những khát khao yêu đương của chính mình... Nhưng, tôi vẫn luôn giữ lời hứa với em: sẽ lấy em làm vợ và gìn giữ sự trong trắng cho em đến tận đêm tân hôn ngọt ngào mà hai đứa đang chờ đợi! Và rồi, trong một lần cơ quan cử tôi đi công tác hơn một tháng ở Thái Lan. Trong khoảng thời gian ấy tôi đã nhớ và lo lắng cho em rất nhiều! Không có tôi chăm sóc, không có tôi bên cạnh, không có tôi đưa đi chơi mỗi buổi tối... chắc hẳn rằng em sẽ rất buồn! Lúc ấy, chỉ ước ao được nhanh chóng trở về nước, được nhìn thấy gương mặt rạng ngời của em, được ôm em trong vòng tay ấm áp và cảm nhận nụ hôn nồng nàn em trao... Nhớ! Nỗi nhớ em nguyên vẹn và cháy bỏng hơn bao giờ hết...! Ngày trở về, em thật duyên dáng trong chiếc váy màu xanh dương ra đón tôi ở sân bay. Trông em lúc ấy dịu dàng và quyến rũ hơn bao giờ hết! Tôi chạy đến, ôm chầm lấy em... và mong mỏi trở về nhà để được ôm em trong vòng tay, được hôn em đắm đuối để thoả nỗi nhớ mong sau hơn một tháng xa em! Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu cảm xúc bị kìm nén bấy lâu... tôi ôm chầm lấy em, cuồng dại hôn lên đôi môi chúm chím đỏ mọng của em và cũng trong lúc yêu đương nồng cháy ấy, tôi đã không thể kiềm chế được những cảm xúc của mình... Tôi vội vàng xé toạc chiếc váy mỏng manh trên người em, bò trườn và hôn hít khắp cơ thể quyến rũ của em! Trong phút giây hoan lạc ấy, tôi cảm nhận được trái tim đang loạn nhịp trong lồng ngực em... Và tôi không thể dừng lại những hành động của mình khi nghe những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của em trong khoảng không gian lắng đọng chỉ có hai đứa! Nhưng rồi, tôi hốt hoảng giật mình khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của em... Cứ tưởng tôi đã làm tổn thương hay khiến em đau đớn... Nhưng, không! Trong phút giây sung sướng tột đỉnh ấy, tôi nhận ra những giọt nước mắt hối hận của em và tôi dường như chết lặng đi khi nghe em nói : "Em xin lỗi! Em đã nói dối anh rất nhiều! Em không còn trắng trong và đoan chính như những lời em vẫn nói!". Tôi buông tay em ra, giận giữ và muốn phá tung tất cả. Tôi gào thét, muốn đánh đập hết mọi thứ trong căn nhà bé nhỏ này! Và trong phút chốc, em trở thành người con gái đáng khinh thường hơn bao giờ hết. Tôi cầm lấy cổ tay em, ghì sát em xuống giường và lăng mạ em như một cô gái hư hỏng đứng đường đêm đêm trên phố vậy! Ghê tởm và kinh khủng hơn bao giờ hết! Em chỉ biết ôm lấy chiếc váy rách nát, lặng lẽ nép mình trong góc tường và khóc... Những tiếng nấc nghẹn ngào, không một lời thanh minh hay giải thích càng khiến tôi giận giữ và gào thét như một con quỷ giữ... - Tại sao? Tại sao em lại dối gian tôi suốt ba năm qua? Tại sao em phải tỏ ra ngây thơ và vô tội như vậy? Tại sao? Tại sao em dám lừa dối tôi chứ...? Đáp lại sự giận giữ của tôi vẫn chỉ là tiếng nấc nức nở... -Tại sao Hân ơi? Tại sao em lại lừa dối tôi? Tại sao em phải như thế chứ? Tôi gào thét như một con cọp đang gầm rú, cảm giác ghê rợn và khinh bỉ in sâu vào tiềm thức của tôi... Tôi căm thù và ghê tởm sự dối trá của em hơn mọi điều xấu xa nhất trên thế gian này. Ghê tởm lắm! Em lặng lẽ ra về... tôi không níu giữ, không một lời hỏi han, không đưa em về như những lần trước. Em ê chề trong sự sỉ nhục và lăng mạ của tôi, em đau khổ và suy sụp nhiều hơn những gì tôi tưởng tưởng... Chắc hẳn rằng trái tim em đang đau, đau lắm! Lần đầu tiên, một thằng đàn ông trong tôi đã khóc. Khóc vì sự sụp đổ hình tượng của cô gái đoan chính, ngoan hiền mà em đã gây dựng trong tâm trí tôi suốt 3 năm qua... Tôi không thể tin, ngàn lần không tin em lại có thể phản bội tôi... Không! Không thể nào em có thể phản bội tôi! Ngày hôm qua, em đã hẹn gặp tôi và nói với tôi tất cả... "Em đã lỡ trao cái quý giá nhất của đời con gái cho mối tình đầu của em - cậu bạn học thời cấp ba. Chúng em đã yêu thương nhau cũng được hai năm và bố mẹ hai gia đình rất ủng hộ hai đứa. Nhưng, anh ấy đã vĩnh viễn ra đi trong một tai nạn giao thông khi anh ấy đang từ Đà Nẵng về quê gặp em. Và, em biết phận mình dang dở từ ngày ấy". "Cứ tưởng khi gặp anh - người đàn ông đã dành hết trái tim và khối óc để yêu thương em, người luôn ở bên và chăm sóc em những lúc ốm đau, người mà em nghĩ mình sẽ gắn bó hết cả quãng đời còn lại để yêu thương và chia sẻ cùng anh những khó khăn, vất vả trong cuộc sống này! Nhưng giờ đây, nghĩ về những chuyện đã qua, em thấy anh đáng sợ và hèn hạ lắm, Hưng ạ! Cũng may, em biết được con người thật sự của anh trước khi chưa quá muộn! Em không hối hận với những gì đã xảy ra, vì quá khứ của em ngọt ngào và chân thành lắm. Chỉ tiếc rằng người ấy đã không được ở bên em như những ước hẹn mà hai đứa đã từng vun vén, hi vọng..." - Em nghẹn ngào trong tiếng nấc đau đớn và tiếc nuối. Trái tim em đang bị tổn thương và rất đau khổ nhưng tôi không thể đến bên em, ôm em vào lòng mình vỗ về, an ủi như ngày xưa nữa... Bỗng chốc hình ảnh của em và người con trai kia đang ân ái với nhau lại hiện về trong tôi. Một cảm giác kinh tởm xen lẫn sự thương hại lấn át tâm trí tôi. Chưa bao giờ tôi phải sống khổ sở vì những hờn ghen và tiếc nuối như bây giờ... Dẫu biết rằng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm! Tôi sẽ nhớ về em rất nhiều, cho dù tôi sẽ rất dằn vặt bản thân với những lỗi lầm và khổ đau mà mình đã gây ra cho em... Nhưng, tôi hiểu hơn ai hết, chúng tôi không thể tiếp tục với mối quan hệ này được nữa... Có thể trong chốc lát, tôi sẽ không nghĩ ngợi đến quá khứ của em... Nhưng chắc chắn, hình ảnh em và chàng trai ấy sẽ ám ảnh tôi suốt cuộc đời này! Xin lỗi em! Xin lỗi vì những gì đã qua! Anh không phải là một người đàn ông bao dung, độ lượng và biết cảm thông như em vẫn nghĩ... Anh ích kỉ và quá cầu toàn nên không thể tha thứ cho sự lừa dối trong suốt ba năm qua! Dẫu biết rằng em là người con gái rất tốt, dẫu biết rằng em đã hi sinh và cam chịu vì anh rất nhiều... Nhưng, mong sao em sẽ bình tâm và cố gắng vượt qua tất cả những đớn đau ấy để sống tốt hơn!Mong rằng trên chặng đường tiếp theo, em sẽ gặp được một người đàn ông yêu thương em hơn tất thảy những quá khứ đau khổ đã dằn vặt và đeo bám em trong suốt những năm tháng qua! Em là người con gái tốt, chắn chắn em sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc! Lần cuối, hãy để anh gọi em là người yêu của anh, em nhé! Nguồn 24h.com.vn
đúng là cái thằng hèn hạ đến thế là cùng...ghen vs ng đã chết mà cũng làm cho đc Mỗi ng để có 1 quá khứ và 1 khoảng trời riêng..ko ai có quyền xoá đi
cô gái ấy đã quyết định đúng khi nói ra sự thật để bít được sự thật về ng đàn ông đã lun nói y, chăm lo cho cô ấy nhưng thật sự a ta chỉ y bản thân a ta