Tác giả: Nguyễn Tuấn TrungBài thơ cuối anh gửi tặng cho em Có chút đắm say trong ánh nhìn vội vã… Có chút bâng quơ trong nụ cười hối hả, Và chút nao lòng của khoảng lặng mông lung….Buồn quá không em, thế giới rộng vô cùng, Thế nhưng anh và em không còn là hai nửa Mà tình yêu vẫn muôn đời, muôn thuở Khiến trái tim mình ngây dại, cuồng si…Em hãy mỉm cười, và em hãy quên đi Chút ký ức ngọt ngào của những tháng ngày đắm đuối…. Hãy thổn thức một lần, “ngày yêu cuối”! Yêu tha thiết một lần, nhớ để mà quên…..Để những nụ hôn, những nỗi nhớ êm đềm Trôi lặng lẽ…ngủ yên vào đêm tối. Để những nỗi đau, chút nghẹn ngào, bối rối Hòa với màu đêm, tan trong gió, trôi xa…..Để một ngày khi tất cả phôi pha Ta chợt nhớ: “mình không quên được!” Một ánh mắt bờ môi, một nụ cười thân thuộc Bờ vai dịu dàng vẫn thổn thức từng đêm…Thì khi ấy….thôi đừng ép mình quên!!! Bởi tình yêu có khi là bất tử Khi cố ru mà không thể ngủ, Hãy mở cửa trái tim, cho hạnh phúc ùa về…….Anh sẽ không hứa hẹn ước thề, Bởi tương lai là điều không báo trước! Khi hai kẻ không sao quên nhau được Thì phép màu có lẽ sẽ hiện ra…Có một ngày nào đó, rất xa…….