Im lặng là vàng… Em nghe được câu ấy từ rất lâu, từ khi nào, em cũng chẳng còn nhớ rõ nữa. Em trải nghiệm và kiểm chứng được ý nghĩa của câu nói ấy từ rất nhiều câu chuyện. Những tình huống em đã chứng kiến và những con người em đã gặp. Lớn lên một chút, em còn có tư duy rất biện chứng: im lặng mãi mãi có thể không phải là tốt nhất… nhưng sự im lặng tức thời, thì vẫn luôn có giá trị. *** “Em biết em yêu anh rất nhiều, và mọi thứ em đang làm, tốt cho em, tốt cho anh, và quay xung quanh anh. Qua những người xung quanh, qua những cử chỉ, hành động của anh, em biết rằng anh cũng có tình cảm với em. Anh đã nói với ai đó, anh yêu em rất nhiều. Em mỉm cười hài lòng với hạnh phúc mình đang có, im lặng chờ đợi ngày anh nói lời yêu em, nói với em chứ không phải với ai đó. Im lặng chờ đợi như thể chưa bao giờ biết anh nói với ai đó! Một năm… Hai năm… Anh vẫn im lặng. Em cũng im lặng, cứ hài lòng với hạnh phúc được hồn nhiên nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh. Em vẫn là một nhóc sinh viên, có nhiều ước mơ và hoài bão đang thực hiện. Rồi anh dần xa em… xa em. Khoảng cách ấy cứ xa mãi ra… xa mãi. Em biết, em lặng lẽ để nước mắt rơi trong bóng tối. Một năm… Hai năm… Lặng im. Em mất anh. Em lặng im trước anh như thể mặt hồ chưa bao giờ nổi sóng." *** “Mẹ gọi điện khóc nức nở. Bố bị ung thư, phải mổ. Không nhớ nổi mình đã uống mấy cốc rượu, đã gào thét như thế nào. Đó chỉ là lời những người bạn kể lại! … Ba tháng… Sáu tháng… Bố nằm im trên giường, không nói được nữa, chỉ còn đôi mắt lặng im. … Bố mất. Em đứng lặng im bên mép cửa như pho tượng gỗ. Em lặng lẽ làm theo những lời nói như một cái máy. Ai đó choàng vào em một cái áo xô trắng… Ai đó buộc trên đầu em một chiếc khăn… Ai đó… Ai đó… Ai đó nhốn nháo chạy… Tiếng kèn, tiếng trống, tiếng la, tiếng khóc… Ai đó đã đem chiếc quan tài xuống đất sâu. Sau đám tang, ai đó bảo đứa con gái không khóc một câu nào! *** Thỉnh thoảng, trong bóng tối khi e sực tỉnh dậy, em lại mình vừa thấy một cảnh tượng kì lạ: một đám ma, người ta mặc khăn xô, đội khăn trắng, người khóc lóc, người nhốn nhào, kèn trống inh ỏi. Em đứng đấy, cũng áo xô khăn trắng, em im lặng, xa lạ hoàn toàn. Em muốn gào khóc thật to, muốn chạy ra, muốn cướp lại, nhưng chiếc quan tài cứ đi theo dòng người. Nước mắt lại trào ra, trào ra cho đến khi không trào ra nữa thì thôi. Đến bây giờ, em cũng không hình dung nổi, bố đã theo cái quan tài mà người ta đem xuống đất sâu, không bao giờ trở lại nữa rồi! Không bao giờ có cơ hội lần hai cho sự im lặng. *** Anh cứ im lặng trước những câu hỏi, những lời nói, những giận dỗi và trách móc của em. Cứ đến lúc quan trọng, anh lại im lặng. Có những im lặng một ngày. Có những im lặng hai ngày. Có những im lặng nhiều ngày. Những lí do “anh bận” “công việc của anh dạo này chán quá” không đủ để là lí do. Những lời nói “anh yêu em”, “anh nhớ em nhiều” không đủ lấp chỗ trống cho sự im lặng. Em sợ… ST