Ba tôi Bước vào lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như hai năm trước vì hết lịch học chính lại đến học thêm và quãng đường 15km thật khiến tôi uể oải. Vì thế, tôi viết thư cho ba xin tiền, ba đã đích thân lên đưa cho tôi. Ba dành những điều tốt nhất cho con (Ảnh minh họa)Nhà tôi nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp cũ. Chiếc xe gầy giống ba… Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi: - Có dư đồng nào không con?. Tôi đáp: - Còn dư bốn ngàn ba ạ. Ba nói tiếp: - Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa. Ba về, tôi đứng đó mà nước mắt rưng rưng. Anh tôi Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ, mắng “Sanh ra… giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé út…”. Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế! Út ráng học ngoan nhé (Ảnh minh họa)Ngày bé út vào đại học, phải xa nhà, lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa - gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, út khóc thút thít…Anh cười: “út ráng học ngoan…”. Miệt mài 4 năm đại học, út tốt nghiệp lọa giỏi, được nhân ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê… Vừa bước chân vào nhà, út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói… Mẹ khóc: “Tháng trước, anh con bị tai nạn khi đang phụ hồ… lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”. Hãy làm ngay Trong lớp học dành cho người lớn, tôi giao cho mỗi người “tới gặp một người mà anh chị yêu thương nhất, và nói với người đó rằng anh chị yêu họ”. Tuần sau vào buổi học kế tiếp, một người trong số các học trò của tôi đã kể lại: “Tôi đã giận thầy Dennis vào tuần trước khi thầy giao cho chúng tôi phải làm như vậy. Tôi thấy mình chẳng cần nói với ai điều đó cả. Nhưng khi tôi bắt đầu lái xe về nhà, lương tâm của tôi bắt đầu lên tiếng. Khi đó tôi biết chính xác tôi cần phải nói với ai câu nói đó. Năm năm trước, tôi và cha tôi đã có một cuộc cãi nhau dữ dội và vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa. Chúng tôi tránh mặt nhau trừ những buổi bắt buộc cả gia đình tụ họp. Gần như chúng tôi không nói với nhau một lời. Khi về tới nhà tôi nhận thức rõ ràng rằng tôi sẽ tới gặp cha và nói với cha rằng tôi yêu người biết chừng nào. Sau khi quyết định như vậy dường như một gánh nặng đã trút khỏi vai tôi. Hãy nói những lời yêu thương ngay khi có thể (Ảnh minh họa)Vào 5:30 sáng, tôi đã có mặt tại nhà bố mẹ bấm chuông gọi cửa, thầm cầu nguyện mong cha sẽ mở cửa. Tôi sợ rằng nếu mẹ ra mở, tôi sẽ không có đủ can đảm và nói với mẹ thay vì với cha. Nhưng may mắn đã mỉm cười với tôi và cha đã ra mở. Tôi không bỏ phí lấy một giây – bước lên một bước tôi nói với cha: "Cha, con muốn tới để nói với cha rằng con yêu thương cha". Dường như có điều gì đó đã truyền từ tôi sang cha. Trước mắt tôi, khuôn mặt của cha dịu hẳn lại, những nếp nhăn dường như biến mất và cha bật khóc. Cha mở rộng cánh tay ôm tôi vào lòng và nói rằng: "Cha cũng thương yêu con lắm, con trai, nhưng cha đã không thể nói ra được điều này". Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói. Hai ngày sau khi tôi gặp cha tôi, người đã bị nhồi máu cơ tim và hiện nay đang ở trong bệnh viện. Tôi vẫn chưa rõ người có thể qua khỏi được hay không nữa”. Điều tôi muốn nói với các bạn là: Đừng chờ đợi làm những điều mà bạn cần phải làm. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chần chừ không nói với cha? Hãy dành thời gian cho những việc bạn cần phải làm và hãy làm ngay đi!” Theo Tiin Suzu(sưu tầm)/Đất Việt Nguồn: TIIN.VN