...Lại một ngày có mưa phải không em? Hãy thôi nói về quá khứ em nhé, quá khứ như cơn mưa buồn chiều nay anh mới bước, lạnh và buốt. Hãy nghe về hiện tại, hiện tại là cơn gió thổi qua trong đêm đông. Hiện tại là cô đơn hữu hình và niềm đau nhân gấp bội. Hãy nghe về hiện tại, hiện tại chẳng có nắng như xưa, ẩm ướt và nhàn nhạt. Cái vị nhạt được chuyển thể từ vị đắng quá khứ đến đây. Trời lạnh lắm, đã hết cái lạnh của thời tiết mà còn đây là cái lạnh của tâm hồn. Đưa tay đón gió, từng hạt mưa lướt qua những ngón tay. Thiếu quá! Thiếu ai đi bên cạnh, thiếu hẳn một niềm tin, ngoảnh mặt lại thấy mình xa rời quá khứ, thấy mình sao chỉ có một mình? Ngoảnh mặt lại phía sau, em cũng xa quá khứ hơn cả anh nữa, đôi chân em vội vàng hơn đi về phía trước mà chẳng nhìn anh lấy một lần, cái gì thúc giục em từ phía xa ấy thế? Mân mê lên kỉ niệm, lên những vết thương mãi chẳng lành. Kỉ niệm thì xót xa còn vết thương thì đau nhói. Có kịp trách ai đâu cho một lần tan vỡ, có kịp với tay đâu để níu kéo một mảnh tình chắp ghép. tất cả bỗng tan ra, vỡ òa trong phút chốc, và đột nhiên trở thành xa lạ. Anh nhớ rằng mình đã đọc được thế này: Tìm: Một người quen đã trở thành xa lạ Nhớ: Một người lạ đã từng quen Chúng ta đã lùi về một bước, ngày mình chia tay chúng ta đã lùi về cái thuở chưa quen. Ai cũng muốn thanh thản cho bản thân mình, ai cũng muốn thoát ra cái đang vò xé mình, nên vô tình ta lại lạc mất nhau. Em đã trở thành cái đã từng ở hiện tại, anh đã trở thành cái đã từng trong trái tim em. Ngày mình xa, anh còn mong chờ nhiều lắm, vẫn cứ nghĩ rằng cái "tình cờ" ngày nào sẽ buộc chặt bước chân em. Trước cái giả vờ mạnh mẽ của mình, anh kiêu hãnh bước và vẫn luôn đánh mắt về phía em. Không hiểu điều gì khiến anh lại hi vọng nhiều như thế, không hiểu điều gì đã khiến anh tự trói bước chân mình. Rồi chợt một ngày anh nhận ra, em đã đi thật rồi. tự ái của anh sẽ không cho anh quyền tìm em lần nữa, anh dường như chấp nhận độc bước một mình anh. Trái tim anh lên tiếng khóc, rơi từng giọt mặn mặn tận trong tim, đôi mắt chẳng còn nhìn em nữa. Mình mất nhau! Em còn trách anh được nữa không em? Trái tim em có phải quá nhiều ngăn cho những người con trai? Anh vẫn chờ em ở đó mà bước chân em thì càng ngày càng xa anh thêm mãi vậy? Vậy ta trách ai đây? Chẳng trách ai cả, như em nói tình cờ là duyên số thì phải chăng định mệnh bắt ta phải quên nhau, đưa ta đến một nơi chẳng có người kia, chỉ có những đôi tay xa lạ khác. Em à! Em hạnh phúc không em? Chia tay anh rồi em hạnh phúc không em? Bên người rồi em hạnh phúc không em? Đi cạnh người giữa cái nắng ngập phố, em có nhớ những giọt mưa giữa cái lạnh ê chề không em? Hứa với người "sẽ yêu mãi" em có nhớ cái gia đình ta từng mơ ước không em? Nếu em hạnh phúc thì anh chẳng giả vờ cao thượng chúc phúc cho em nữa được không em? Cho anh được chúc cho cuộc đời anh êm ấm, cho anh được sống trong nắng giữa cái lạnh mùa đông. Anh sẽ lại chờ một ngày nắng, một ngày có nắng trên môi sẽ lại rạng ngời. chờ một ngày nắng lên qua hàng cây,chờ một ngày anh có thể nhấc chân đi qua vị trí mình đang đứng, bước mạnh đi - nào có phải sai lầm. Anh! Anh khóc được không em? Khóc cho anh còn biết mình yếu đuối, khóc cho anh còn biết mình còn biết yêu em. Khóc cho đôi mắt anh lại sáng hơn một niềm tin mới, khóc để biết anh vĩnh biệt một tình yêu. Anh dù cố gắng đến đâu cũng vẫn là anh, không tô vẽ, không nhuộm màu. Có cố gắng đến đâu rồi phút chốc anh cũng là anh của ngày xưa. Cái lạnh lùng chỉ như cái vổ ốc bao quanh anh, vẫy vùng trong nó để thoát ra, đối diện. anh có đang kiếm tìm một bến bờ đỗ tạm? Anh hứa sẽ không đi sai như thế, sẽ không làm tổn thương ai như thế. Lòng kiêu hãnh của anh còn nhiều lắm, tự ái của anh còn cao lắm, đừng trách anh nữa được không em? Đừng đổ lỗi cho anh nữa em nhé! Anh không làm cho em đi yêu người khác đâu, anh không làm mình mất nhau đâu em ạ! Vì nơi đây anh vẫn còn đợi em về đấy chứ. Đừng than trách anh làm gì khi em đang ấm êm em nhé! Cho anh được một lần thầm trách em vô tình làm con tim anh bật khóc đi. Đừng trách anh khi giờ đây anh ngồi khóc còn em thì cười tươi hạnh phúc nhé. Hạnh phúc của em đang là niềm đau của anh, sự ấm áp của em là sự buốt giá của anh. Hãy thôi trách anh nhàn nhạt để em chán trường bỏ ra đi, thôi trách anh chẳng hiểu em để em cứ buồn hoài, vì giờ đây anh một mình, còn em đang cầm tay người khác. Em à! Chào em nhé, hãy an lòng để nơi ấy bình yên em ạ! ST