CÔ BÉ À, EM NGỐC LẮM"Anh à mình chia tay nhé, tiếng em nhỏ nhẹ vang lên bên kia đầu dây điện thoại rồi cúp máy". Mặc cho anh vượt cả ngàn cây số quỳ xin em một lời giải thích, em cũng lạnh lùng buông lời chua xót: "Đơn giản là em không còn yêu anh nữa". Anh thôi không khóc, lầm lũi ra về và thu mình trong căn phòng ẩm thấp nơi phố thị rộn ràng mang tên Bác. Anh đi rồi em nghẹn ngào nhìn bóng anh khuất dần sau rặng phi lao phủ đầy cát trắng: "Cầu chúa ban phước lành cho anh". Em ngất lịm để rồi khi tỉnh dậy chỉ thấy một màu trắng xoá xen lẫn mùi cồn nồng nặc... Hai tháng trôi qua, em đã gắn chặt đời mình với màu áo xanh chữ thập và hai giờ chuyền máu mỗi tuần. Em thôi không khóc nhưng trái tim tan nát mỗi khi ai đó nhắc đến tên anh... Em lại ngất, sau năm giờ cấp cứu em tỉnh dậy và lần này trước mắt em không chỉ có màu trắng, mùi cồn mà còn có Tiểu Phong, con gấu nhỏ em tặng anh cách đây vừa tròn bốn năm. Anh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của em, ôm em vào lòng, khẽ nói:"Đối với thế giới này em chỉ là một ai đó, nhưng đối với một ai đó, em lại là cả thế giới này". Anh đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi em, nụ hôn của sự giận hờn đầy trách cứ: "Cô bé à em ngốc lắm"... st