Những nỗi buồn kết thành chụm Anh không phải là họa sĩ tài ba Anh chỉ là kẻ nghiệp dư vẽ những điều hoang đường Và hoang đường nhất Là tình yêu Dành cho em! Mãi đến rất nhiều năm sau nữa Khi thấy mình đã quên gần hết những chặn đường đi qua Quên gần hết số cơn mưa ướt đẫm ngày ấy Quên gần hết những đêm ngồi trên tầng gác xếp cũ Đem nỗi nhớ ném vào bầu trời Mãi đến khi đi qua gần hết thảy các mùa Con đường ngắn lại Mặt trời tắt Và ngày mới vẫn chưa kịp lên Anh sẽ kể cho lũ chim câu dưới mái vòm nghe Rằng ngày xưa, xưa lắm Gã du ca thường ôm đàn và hát Những bài ca mộng tưởng Về một người con gái Rằng ngày xưa, xưa lắm Gã độc đạo vẫn hay rụt rè trước cửa nhà thờ Mỗi đêm về ngang lối ấy Tay khẽ chấp, nguyện cầu Rằng ngày xưa, xưa lắm Bầu trời đen kịt, không ánh sao Từ nỗi nhớ mỗi đêm đem ném về trời mà thành sao cả đấy! ST