Đừng quên cám ơn !

Thảo luận trong 'Kỹ năng sống' bắt đầu bởi ll_teddy.bear_ll, 16 Tháng 8 2012.

  1. (Lượt xem: 1,324)

    1. Một vị tổng thống hỏi bà cụ sống 104 tuổi về bí quyết sống lâu. Bà trả lời: một là dí dỏm, hai là học biết cám ơn. Lấy chồng từ năm 25 tuổi, ngày nào bà cũng nói nhiều nhất là hai chữ "cám ơn". Bà cám ơn chồng, cám ơn bố mẹ, cám ơn con cái, cám ơn hàng xóm láng giềng, cám ơn mọi sự quan tâm săn sóc dành cho bà, cám ơn từng ngày sống yên lành, ấm cúng và vui vẻ. Mọi lời nói thân thiết của người khác đối với bà, mọi việc làm bình thường nhỏ nhoi dành cho bà, mọi nét mặt tươi cười hỏi thăm bà, bà đều không quên nói hai tiếng "cám ơn". Mọi người không những không ngán đối với vô số lần cám ơn hàng ngày của bà, trái lại càng gần gũi thương yêu bà, thường cảm thấy nếu mình không thương yêu bà hơn nữa, sẽ có lỗi với từng lời "cám ơn" của bà... 80 năm đã trôi qua, hai tiếng "cám ơn" khiến bà vui vẻ lâu dài, hạnh phúc lâu dài, mạng sống lâu dài, "cám ơn" có bao nhiêu, tình yêu có bấy nhiêu. Tình yêu có ngần nào, "cám ơn" có ngần nấy.

    2. Một lần đi xe buýt về nhà, trước mắt tôi có một cô bé 7,8 tuổi, lưng đeo cặp sách, hình như vừa tan học. Khi lên xe em bước không vững suýt nữa ngã. Tôi vội vàng đỡ em một tay. Vừa đứng vững em giơ tay ra hiệu, không biết em định nói gì với mình. Thấy tôi không hiểu em còn rất bối rối. Thì ra em bị câm điếc. Ngồi được một bến, tôi sắp sửa xuống xe. Cô bé vội vàng chạy đến nhét vào tay tôi một mẩu giấy. Tôi cứ tưởng có chuyện gì, ai ngờ xuống xe nhìn mẩu giấy, chỉ thấy một dòng chữ xiêu vẹo "cám ơn, cám ơn chú!" Không hiểu sao trái tim tôi bỗng trào lên một tình cảm nóng bỏng không sao miêu tả nổi.

    3. Có người đã tổng kết mười mấy chữ quan trọng trong giáo dục trẻ em, đó là: "cám ơn, chào ông bà, xin lỗi, phiền ông bà, tạm biệt, cháu sai rồi, xin mời và chúng cháu". Trong đó, đứng đầu là hai tiếng "cám ơn". Tức là dạy các em biết cảm động, có tư tưởng cám ơn, không được để các em thờ ơ không nhìn thấy sự giúp đỡ và làm ơn của người khác dành cho mình, mà phải tôn trọng cám ơn người khác, đúng là một việc làm sáng suốt. Trong tiếng Anh cũng có một từ tỉ lệ sử dụng cao nhất, dường như ngày nào người ta cũng không dời khỏi mồm. Đó là "thank you", tức "cám ơn".

    4. Ở một thành phố phía bắc tỉnh Hà Nam, có cậu bé 14,15 tuổi, vì lấy cắp một quyển sách của một hiệu sách, bị bảo vệ bắt quả tang. Bảo vệ quát mắng khiến cậu vô vùng xấu hổ. Những người khác cũng nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ. Bảo vệ cứ đòi cậu gọi bố mẹ hay thầy giáo nhà trường đến nhận người. Cậu bé sợ co dúm người, nét mặt xám ngoét. Lúc này có một phụ nữ đứng tuổi rẽ đám đông vây xem, xông vào bênh vực cậu bé đang hoảng sợ:
    - Đừng đối xử với trẻ em như thế. Tôi là mẹ của cháu!
    Dưới con mắt khác thường của đám đông, người phụ nữ nộp tiền phạt cho cậu và dắt cậu ra khỏi hiệu sách, khe khẽ giục:
    - Mau về nhà đi con, từ nay trở đi đừng bao giờ lấy trộm sách nữa!
    Mấy năm đã trôi qua. Cậu bé luôn luôn nhớ ơn người phụ nữ đứng tuổi không quen biết, luôn luôn hối hận đã không nói trước mặt bà hai tiếng cám ơn. Nếu không có bà, đường đời cậu có thể sẽ rẽ sang một lối khác. Sau khi thi đậu Đại Học, cậu sinh viên đã thề nhất định tìm ra bà. Nhưng biển người mênh mông biết tìm bà ở đâu? Thế là hàng năm, lợi dụng kỳ nghỉ hè nghỉ đông, ngày nào cậu cũng đến gần hiệu sách chờ nửa tiếng đồng hồ, hy vọng tìm được người phụ nữ đứng tuổi. Việc làm này hết sức mong manh, nhưng mưa gió không cản trở được cậu, cậu vẫn luôn không nao núng. Bởi vì cậu không bao giờ quên khuôn mặt hiền từ của bà. Cứ thế, cậu sinh viên đứng chờ trong 2 năm, cuối cùng đã tìm được bà, nói 2 tiếng "cám ơn" ôm ấp trong lòng bấy lâu nay...

    Để nói tiếng "cám ơn", đã từng chờ ở hè phố suốt 4 kì nghỉ trong 2 năm, đủ thấy 2 tiếng "cám ơn" có sức nặng biết chừng nào. Nếu đặt "cám ơn" lên cân, tin rằng cả 1 trái núi cũng không nặng bằng nó, nếu cho "cám ơn" 1 điểm tựa, tin rằng trái đất cũng bẩy được!

    5. Một ông giáo mắc bệnh ung thư bị chết. Trước khi tắt thở, câu cuối cùng ông để lại nhân gian là "cám ơn": cám ơn người ruột thịt ngày đêm trông nom ông, cám ơn y bác sĩ tận tình điều trị cho ông, cám ơn học sinh đã đến thăm ông.

    6. Một học sinh miền núi thi đậu Đại Học, nhưng vì nhà nghèo không học nổi. Lúc này một người ở nơi khác không quen biết đã viện trợ cho cậu một cách vô tư. Cậu luôn luôn muốn cám ơn người đó trước mặt. Nhưng vì nguyên nhân này lí do khác, cậu vẫn chưa thực hiện được nguyện vọng. 3 năm sau, theo địa chỉ của người gửi tiền, cậu đã dành riêng một chuyến đi. Khi đến nhà ân nhân, không ngờ người đó vừa mất mấy hôm trước. Trước khi chết, ông còn gửi cho cậu một khoản tiền cuối cùng... Cậu hối hận vô cùng, hối hận vì cứ dây dưa kéo dài mãi để câu "cám ơn" chưa nói ra khỏi mồm đã trở thành gánh nặng vĩnh viễn về tinh thần. Ngậm nước mắt, cậu viết 1 vạn chữ "cám ơn" lên giấy trắng, châm lửa đốt trước mộ ân nhân...

    Nếu muốn nói "cám ơn", bạn hãy nói ngay đi. Nếu mang lòng cám ơn, mang tình cám ơn, bạn hãy mau mau bày tỏ! Phải để "cám ơn" trở thành con chim bồ câu trắng của tâm linh bạn, chứ đừng để nó thành hòn đá đè nặng trái tim bạn lâu dài.

    7. Nghe bạn ở đài truyền hình kể một sự việc: Trên con đường cái quanh co vùng núi, vì trời mưa, mặt đường sụt lở, một lái xe ô tô buýt loại vừa hết sức mệt mỏi không nhìn rõ mốc cắm báo nguy hiểm. Khi xe băng băng lao tới, muốn thắng gấp đã không kịp. Cả bánh trước bên phải xe bắt đầu lún, mà bên dưới là vực sâu mấy trăm mét. Một công nhân bảo dưỡng đường đang sửa đường gần đó đã xô tới, cầm xà beng trên tay ghì chặt bánh xe, hơn 20 hành khách trên xe mới may mắn thoát nạn. Nhưng người công nhân bảo dưỡng đường đã mệt lử ngất xỉu, bị đè nát một chân, phải cắt bỏ. Chỉ tiếc rằng hơn 20 hành khách được cứu sống hôm đó không ai biết tìm anh để nói một lời cám ơn.
    Câu chuyện về anh làm tôi không cầm được nước mắt, một lời nói để lại trong lòng mọi người nỗi xót xa và giá lạnh thấu xương. Người thợ bảo dưỡng đường trả giá bằng sự mất đi một bên chân đổi lấy hơn 20 mạng người sống, chỉ cần báo đáp một tiếng "cám ơn", nhưng vẫn làm anh thất vọng. Lẽ nào mạng sống của hơn 20 người kia còn nhẹ hơn 2 chữ Hán? 1 tiếng "cám ơn" có khó khăn gì đâu, há mồm ra là nói được. Có người đã từng làm thống kê: mỗi người bình quân mỗi ngày cần nói hàng nghìn, thậm chí hàng vạn chữ, nhưng tại sao không nói thêm được một tiếng "cám ơn"?

    Sinh mạng cần "cám ơn", sinh mạng không tách khỏi "cám ơn". "Cám ơn" là 1 quả cân trên cán cân cuộc đời. Nó có thể cân chính xác đạo đức bạn cao hay thấp, văn minh lớn hay nhỏ, mạng sống nặng hay nhẹ. Bởi vì người không biết cám ơn sẽ không hiểu cuộc đời, sẽ không hiểu đời sống, sẽ không hiểu yêu thương, sẽ không biết làm người. Nơi nào trình độ văn minh càng cao, tần số "cám ơn" xuất hiện càng nhiều. Trái lại, nước nào không "cám ơn" là một nhà nước đang ẩn chứa nguy hiểm cực lớn. Chế độ xã hội nào không nghe thấy "cám ơn" là một chế độ xã hội đang dần đi đến sa đọa.

    8. Có 1 truyền thuyết kể rằng: Có 2 người cùng đi gặp Thượng Đế hỏi lối đi lên Thiên Đường. Thấy 2 người đói lả, Thượng Đế cho mỗi người 1 suất cơm. Một người nhận suất cơm, cảm động lắm, cứ cám ơn, cám ơn rối rít. Còn người kia nhận suất ăn, không hề động lòng, cứ làm như cho anh ta mới phải. Về sau, Thượng Đế chỉ cho người nói "cám ơn" lên Thiên Đường. Còn người kia bị từ chối, đứng ngoài cổng.
    Kẻ bị từ chối đứng ngoài cổng không phục:
    - Chẳng lẽ chỉ vì tôi quên nói 1 câu "cám ơn"?
    Thượng Đế trả lời:
    - Không phải quên. Không có lòng cám ơn, không nói ra được lời cám ơn. Người không biết cám ơn, không biết yêu người khác, cũng không được người khác yêu.
    Anh chàng kia vẫn không phục:
    - Vậy nói thiếu 1 câu "cám ơn" cũng không thể chênh lệch đến thế?
    Thượng Đế lại đáp:
    - Biết làm thế nào được, bởi vì lối lên Thiên Đường rải bằng lòng cám ơn. Cửa lên Thiên Đường chỉ có dùng lòng cám ơn mới mở được. Còn địa ngục thì khỏi cần.

    Nhân gian cần có cám ơn. Thiên Đường cũng cần "cám ơn". Khi nghèo túng cần "cám ơn". Giàu có rồi cũng cần "cám ơn". Trong cảnh khổ cũng cần "cám ơn". Người thường cần "cám ơn". Thượng Đế cũng cần phải có "cám ơn"...
    Mất nước, đất sẽ thành sa mạc. Thế gian nếu không có "cám ơn", ngay đến sa mạc cũng không bằng, càng đáng sợ hơn sa mạc.


    (sưu tầm)
  2. Facebook comment - Đừng quên cám ơn !

Chia sẻ trang này