Ngày hôm qua... Em chợt nhận ra rằng em đã bỏ quên bóng hình em ở trong trái tim anh... và ... Ngày hôm qua... Khi cơn Mưa cuối mùa ghé qua để gởi lời tạm biệt hẹn đến mùa sau, em chợt thấy lòng mình sắp phải nhớ anh da diết, phải đợi thời gian trôi qua chờ đến cơn Mưa đầu mùa năm sau. Nhưng em biết nó sẽ trôi qua nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, em biết lòng mình còn sức để đợi chờ, và mùa sau sẽ đến, Mưa lại về bên em. Ngày hôm qua... Khi bình minh chiếu ánh nắng ban mai của ngày mới vào mắt em, "em đã thấy dáng anh xuất hiện và đứng đợi em ở phía cuối con đường". Hạnh phúc là phút giây em và anh gặp nhau, ngại ngùng quá một ánh nhìn. Anh đã bảo rằng như thế làm anh rất vui! Ngày hôm qua... Ngày nắng còn gay gắt, đi ngoài đường người em nóng như cháy, rồi em nhận được lời nhắn của anh: "Em nhớ đội mũ vào nhé! Nắng sẽ làm em dễ bị bệnh lắm đấy!" Anh à, lúc đấy em cũng chẳng biết nắng như thế nào nữa... mặt dù mặt trời có thiêu đốt đi tất cả, có anh trời bỗng dịu mát hơn. Ngày hôm qua... Khi mình trao nhau 30 giây đầu tiên của cuộc đời, đấy là lần đầu em được nghe giọng nói của anh rất rõ và thật gần. Em thấy mình hạnh phúc hơn tất cả, giống như anh đã nói với em. Em chợt cười, chợt khóc, nước mắt lăn dài, thấy mình sao ngốc quá. Trả lời mà em cũng không kiềm được cảm xúc. Ngày hôm qua... Lắng nghe từng giọt nhớ thương, lắng nghe cảm xúc chảy tràn, em lại thấy lòng mình rất sợ. Sợ phải sống trong xúc cảm, sợ một ngày trí nhớ em không còn đủ nhớ, em sẽ quên tất cả, quên mất anh, quên mất đi những lần gặp gỡ, như trái tim em một lần tan vỡ, khát khao yêu thương - cháy bỏng tự do. Và em sợ lý trí mệt nhoài, không còn đủ suy nghĩ và nhớ thương anh. Ngày hôm qua... Khi vừa mở mắt thì đã nhận được những lời chúc đầu tiên: "Dậy chưa? Trời sáng rồi đó! Mặc dù hôm nay không có cơn mưa nào nhưng chúc em một ngày bình yên em nhé, vui vẻ nhé!" Anh biết không? em đã nghe đi nghe lại mà mỗi lần cảm xúc không thay đổi. Ngày hôm qua... Và ngày hôm qua, đã chính anh nói lên điều đó "cái nắm tay để đi hết con đường cuộc đời", 30 giây quá nhiều với cảm xúc và quá ít với lý trí, với cảm xúc thì anh chỉ cần khoảnh khắc thôi, với lý trí anh cần 24 giờ. " Mỗi ngày anh ạ, chỉ cần 30 giây trong 86.400 giây cũng đủ làm em hạnh phúc. Ngày mai, khi em không còn sức để nhớ, xin anh hãy dành tặng cho em 30 giây mỗi ngày nhé! Để em biết, anh vẫn còn tồn tại trong trái tim của em. Ngày hôm qua... Con tim mệt nhoài bỗng trở nên rạng rỡ khi có anh bên cạnh mỗi ngày trò chuyện cùng em, chia sẻ nỗi buồn, và em thấy mỗi ngày vẫn còn đầy đủ ý nghĩa. Ngày hôm qua.. Ngày hôm qua và ngày hôm nay là hai ngày hoàn toàn khác biệt, vì anh em sẽ sống cho cả ngày qua, ngày nay và cả những ngày sau. Cái nắm tay hạnh phúc trên con đường cuộc đời Ngày hôm nay là những ngày của hôm qua. [st]