EM KHÔNG TRÁCH ANH

Thảo luận trong 'Tình yêu - Giới tính' bắt đầu bởi tuech, 4 Tháng 8 2012.

  1. (Lượt xem: 1,561)

    EM KHÔNG TRÁCH ANH

    Em biết anh sợ em làm phiền gia đình anh, sợ phải chịu trách nhiệm; anh tự hào vì mình là một người con trai bỏ rơi người khác rất nhẫn tâm. Nhưng em không từ bỏ...

    "Chúng mình không hợp nhau", đó là lời anh đã nói, lời mà bao người muốn dứt bỏ mối tình của mình thường nói. Em không hiểu vì sao anh ra đi và vì sao anh lại nhẫn tâm như thế!
    Anh đã hứa với em rằng sẽ không bao giờ rời bỏ em, nhưng dần dần sau mỗi lần về gặp em và chúng ta ở bên nhau, em thấy anh đã thay đổi nhiều. Trước đây, mỗi lần em khóc vì giận dỗi rồi la anh, anh đều nói chuyện cho em hiểu và rồi mình lại huề nhau. Anh có biết không, vì em rất thương anh nên mới hay giận hờn, hay trách móc vu vơ.
    [IMG]
    Ngày sinh nhật em, anh bận học không về được, em không trách. Nhưng cả ngày trời em ở nhà chờ một dòng tin thôi, dòng tin "chúc bé mỏ nhọn sinh nhật vui vẻ". Đó phải chăng là một đòi hỏi quá đáng? Không một lời, em đã gọi điện cho anh và em khóc, những giọt nước mắt cần anh quan tâm. Để rồi cuối cùng anh nói: "Quen được thì quen, không quen được thì thôi". Em buồn và giận, "ừ thì chia tay".
    Ngày hôm sau, em suy nghĩ lại và nghĩ mình sai, gọi xin lỗi anh nhưng anh không bắt máy. Em gọi không biết bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin, đến nỗi mỗi khi nghe "số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" là em sợ. Em đau khổ!
    Một tuần sau, anh trả lời rằng: "Em đã xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của anh". Em tự hỏi mình đã làm gì, em không bao giờ làm thế. Thương anh, em nhận lỗi, van xin anh tha thứ. Và lần này anh bảo sẽ tha thứ nếu em chấp nhân những điều anh đưa ra: Một là nếu giận anh nữa là anh bỏ em liền, đổi sim và không về nữa. Hai là anh nói gì em phải nghe, không được cãi. Ba là anh đi bao giờ về thì về. Bốn là... Năm là... Em bàng hoàng, chuyện gì đang xảy ra?Thương và cần anh, em chấp nhận.
    Trong 2 tháng trời, em sống lầm lũi, không dám khóc, không dám giận... Anh chỉ cho phép cách một ngày mới được nhắn tin và gọi cho anh. Em phải nghe theo. Anh về 2 lần nhưng em buồn lắm vì anh quá lạnh lùng. Có những đêm em chỉ dám khóc một mình, dập đầu xuống gối để không phát ra âm thanh, nếu người nhà nghe thấy sẽ lo cho em lắm. Em khóc vì nhớ anh và vì biết rằng vấn đề giữa chúng ta ngày càng nghiêm trọng.
    [IMG]
    Một ngày, em bị đau bụng tưởng có thể chết rồi, em nhớ đến anh để đấu tranh và cố gắng.
    Ngày sinh nhật anh, em mong anh về. Em đã học làm bánh kem để có thể mừng sinh nhật anh, suy nghĩ phải mua quà gì, và nói gì. Anh không về! 4 ngày sau, em gọi điện, anh đang ở ngoài đường, em nói: "Vậy thôi để chốc em goi..." Chưa hết câu, anh đã tắt máy ngang và em nghe thấy anh chửi. Thấy lòng mình đau nhói.
    Tối hôm đó, quá buồn bã, em nhắn tin "thôi em rời xa anh". Ngày hôm sau, gọi xin lỗi anh rằng vì em bệnh nên tâm trạng không tốt. Anh không bắt máy. Em gọi và nhắn tin liên hồi, không một lời!

    Em đi tìm anh, lên nhà anh mà nào dám vào nhà, ngồi ngoài quán nước đợi hơn một tiếng. Em thấy anh V. gọi và hỏi anh đâu rồi.

    Rồi anh nhắn tin cho em: "Tôi chịu không nổi tính tình của cô. Tôi có bạn gái mới rồi, sang năm tôi lấy vợ rồi. Biết liêm sỉ thì đừng đi tìm tôi. Tôi không còn tí tình cảm nào với cô cả. Xin lỗi vì tôi đã làm cô đau khổ, và xin lỗi vì đã lừa gạt tình cảm của cô. Thật lòng tôi cũng không muốn lắm nhưng lỡ rồi đành phải chịu. Thôi tôi đi nhé, vĩnh biệt màu xanh, he he".
    Không bao giờ em quên ngày hôm đó. Đón xe lên nhà anh thì anh bảo đang ở gần nhà em. Lại hối hả đón xe về nhà, trời mưa, chạy đến nơi thì anh nói đã đi rồi. Thật ra anh không ở đó, anh sợ em làm phiền gia đình anh, sợ phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Anh tự hào vì là một người con trai bỏ rơi người khác rất nhẫn tâm. Em biết rõ vô cùng, biết rõ bản chất con người anh. Nhưng em không từ bỏ, vì "không phải tìm một người yêu hoàn hảo mà phải yêu người đó một cách hoàn hảo". Em dáo dác tìm anh như một con điên....
    Những lời anh nói hôm đó làm em ngỡ ngàng. Những gì chúng ta có với nhau chỉ là lừa gạt... Lần đầu tiên thực sự biết thế nào là đau khổ. Em đi học, đi bất cứ nơi đâu vẫn nhớ anh. Lạ thật, sao anh đối xử với em như thế mà em vẫn không muốn giận anh, vẫn muốn chúc phúc cho anh tìm được niềm vui bên người yêu mới, chỉ mong anh sống chân thành!
    1 tháng sau ngày chia tay, em vẫn chưa nguôi được nỗi đau. Có những lúc thấy tuyệt vọng và muốn đi tìm cái chết, nhưng không, em phải vực dậy, mạnh mẽ hơn. Vì tới lúc này em nhận ra rằng em còn có nhiều và rất nhiều. Em có một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ, anh trai và một đứa em gái thương em vô cùng, một người bạn hiểu được và luôn ở cạnh chia sẻ với em.
    Người bạn ấy nói rằng, em phải quên đi, vì cuộc sống là hạnh phúc, và nhất là ít ra em cũng đã có một tình yêu. Em vừa thương anh vừa vừa thương hại anh, vì anh không biết thế nào là tình yêu (vì trong tình yêu không có sự hờn ghét và tự ái), và vì anh không phải là một người đàn ông chân chính...
    [IMG]
    Ừ thì anh đã ra đi. Anh vẫn là người em yêu mến; em sẽ không ghét anh đâu. Mong anh có sức khoẻ thật tốt để làm mọi việc mình mong muốn; và mong anh sống chân thành để tìm được hạnh phúc không ở những gì vô nghĩa mà anh đang có....
    Cân bằng của cuộc sống là phải biết vượt qua nỗi đau của chính mình, tha thứ cho con người xấu xa, giữ một tấm lòng đẹp và "phải sống vì cuộc sống là hạnh phúc".
    Hải Đường.
  2. Facebook comment - EM KHÔNG TRÁCH ANH

Chia sẻ trang này