Hạnh phúc nhé anh

Thảo luận trong 'Truyện ngắn' bắt đầu bởi m4ri4, 22 Tháng 6 2012.

  1. m4ri4 Nơi bình yên nhất

    (Lượt xem: 1,275)

    Vậy là sau hơn 5 năm nó mới nhận ra con người thật của người ấy - người mà nó đã yêu bao lâu nay.
    Nó nhấm nháp tách cafe đắng ngắt vừa tràn qua đầu lưỡi, cafe đen nóng không đường mà nó vẫn nghiền từ trước tới giờ - nó thích thế. Quán vắng vẻ yên ắng nó vốn thích nhất những phút giây này, yên tĩnh để nghĩ về cuộc sống của chính nó, về mối tình đơn phương vô vị mà nó đã mang trong tim bao lâu nay, nó cũng đã rơi bao nước mắt vì nhớ về người ấy của nó. Hôm nay trời mát mẻ quá, tháng năm rồi nhìn sang bên kia đường nơi quán nhỏ nó đang ngồi phượng đỏ và bằng lăng tím đang đốt cháy mùa hè của thành phố ồn ào với những con người cũng ồn ào và hối hả với đủ thứ bon chen.
    Ngày nó lên Hà Nội đi làm công nhân cho một xưởng nhựa, sau ước mơ của cánh cửa Đại Học khép lại, với nó tương lai như sụp đổ. Ngày mùng 10 nó thi song thì 12 nó bắt đầu trở thành một cô công nhân đúng nghĩa, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sởn da gà với những thùng hàng nặng trịch lao từ trên đỉnh cầu thang xuống và nó là người đứng dưới để... đỡ. Nghỉ giữa ca ăn cơm mà miếng cơm của nó đắng ngắt, nước mắt thì chảy dài kèm theo tiếng xì xào bàn tán về cái quê mùa của nó. Trời nắng như lửa đốt, cái áo công nhân của nó lúc nào cũng ướt sũng mồ hôi, cho tới bây giờ nó vẫn chẳng hiểu nổi sao ngày ấy nó làm được công việc ấy với mức lương 600.000đồng/tháng mà chân tay nó thì lúc nào cũng tím bầm và đêm nào nó cũng khóc cho số phận của mình. Thế mà trôi nhanh thật nó làm được hơn 1 năm thì quyết tâm đi học, chỉ là trung cấp thôi để kết thúc những tháng ngày làm công nhân xuất sắc của nó ở sưởng nhựa- trường đời đầu tiên của nơi ghi dấu bao mồ hôi, nước mắt và cả máu của nó nữa.
    Nó đi học với bao khó khăn vất vả của những đồng lương tiết kiệm của chị gái gửi đều đặn 500.000đồng mỗi tháng. Nó học rất ổn, chăm chỉ bên những đứa con nhà giàu đi học chỉ đơn giản là để tiêu tiền và lấp khoảng trống kèm theo một cái bằng cho đẹp, dễ xin việc vào một công ty của ông anh, bà bác nào đó.
    Nó chuyển đến một khu trọ gần trường học thay vì phải đạp chú ngựa sắt của nó hơn 10 cây số từ chỗ làm cũ để đi học. Ở đó nó đã gặp người ấy-người đầu tiên trong đời đã làm trái tim nó biết nhói đau.
    Nhấp tiếp một ngụm cafe đắng chiêm nghiệm qua đầu lưỡi nó nhớ tiếp về những tháng ngày đi học của nó. Đi học kinh phí ít nó hạn chế mọi chi tiêu, bữa cơm của 3 chị em ngày đó chỉ có đậu phụ rim mắm, gan lợn rang gừng, trứng rán và hôm nào có khách sẽ có thịt kho đậu vậy mà vẫn ấm cúng. Hắn hàng xóm ngay trước phòng nó có vẻ tinh vi gớm, cũng có vẻ chăm ngoan học hành đấy, chỉ mỗi tội ngang bướng chẳng kém gì nó. Chiều nào nó và hắn cũng phải đốp chát mấy phút mới chịu được chỉ vì mấy cái lý do cỏn con chẳng đâu vào đâu cả. Có khi thì vì treo quần áo giặt mà không chịu luồn qua con đỉa cho ngay ngắn, có khi thì chỉ vì nó vừa ăn cơm xong mà đã chạy thục mạng đi rửa bát mà chưa để cho xuôi cơm, hắn bảo nó là hâm, còn nó bảo hắn là đồ dở hơi. Có những chiều hai đứa cãi nhau đình đám và kết thúc khi chị cùng phòng nó quát “hai cái đứa này đều hâm cả, cãi nhau ít thôi” và trận chiến ngày hôm đó thúc.
    Ngồi đây nhìn ra phố với dòng xe tấp nập nó lại nhớ về hắn nhễ nhãi mồ hôi vừa đi học về trưa nắng đi cop trò pikachu về cài vào máy tính của chị cùng phòng cho nó chơi, hắn toàn mắng nó là gà vì chơi trò line 98 không giỏi bằng hắn, nhớ về những ngày hắn chở nó cùng đi học trên con ngựa sắt của nó tới trường vì cả hai đứa cùng đi một đường, nhớ những lần cả xóm trọ cùng nhau ngồi bên vệ đường của cánh đồng hoa trong đêm mùa hè oi bức. Nó chẳng biết từ bao giờ nó cứ ngóng trông hắn sao hôm nay đi học về muộn thế nhỉ, hắn đi học về là bắt nó bật nhạc inh ỏi cả xóm trọ nghèo mà. Rồi hắn còn bày trò đi làm thêm khuya rồi cũng không thấy hắn về, nó và hắn ít cãi nhau hơn hẳn lâu lâu nó mới thấy hắn gọi nó bằng cái biệt danh “gầy” tong teo mà chính hắn đặt cho nó. Cái biệt danh ấy giờ chắc gì hắn còn nhứ nữa nhỉ, đã xa lắm rồi mà.
    Đồng hồ về chiều chỉ kim vào số 4, nó sẽ ngồi thêm chút nữa nhấm nháp nốt ly cafe rồi về. Sau ngày anh chị nó bỏ nhau, chị gái nó không đi làm xa nữa mà về thành phố này làm, nó phải chuyển về ở cùng chị, cùng nhau vượt qua những tháng ngày gian khó của cuộc sống nơi đô thị phồn hoa này. Khi xa rồi nó chợt nhận ra sự nhớ hung trong nó, hình như nó là thứ tình yêu mà mọi người vẫn nói, nó nhớ như in tất cả những gì có liên quan đến hắn, trái tim nó thấy nhói đau, tự hỏi sao mình lại thế chứ điều này không nên xảy ra, hắn và nó đâu thể đến được với nhau chứ, nhà nó nghèo, nghèo lắm tương lai nó thì vẫn mù mịt biết trôi về đâu? Nhưng cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nó vẫn nói cho hắn biết rằng nó đã thưc sự yêu hắn-người đã đặt cho nó cái biệt danh là “gầy” của dĩ vãng.
    Có lẽ vì thế mà nó đã đứng hàng giờ, thậm chí chạy 2-3 bến xe buýt để gặp hắn, đứng thêm và chục phút để chờ hắn đến, chờ người mà thậm chí sau đó hắn không đưa nó về nhà mà thả nó ở bến xe buýt, sao lúc đó nó lại nghĩ đó là tình yêu nhỉ. Còn giờ đây khi nghĩ lại nó thấy mình thật ngốc vì đã bị hắn đùa cợt, khác xa so với những sự quan tâm của hắn khi ở cũng dãy trọ khi xưa. Còn thật nhiều những kỷ niệm mà nó vẫn còn lưu giữ cho riêng nó như một tài sản bí mật vậy.
    Trong nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tiến xa hơn nữa trong tình yêu với hắn nhất là sau khi nghe người bạn cùng quê hắn nói hắn là con nhà giàu, có địa vị vậy mà sao trái tim nó lại vẫn nhớ nhung đến vậy, tự trách bản thân mình, người ta nói đúng "lý trí không thắng nổi con tim". Hắn nói hắn cũng có tình cảm với nó nhưng chưa nhiều lắm và 1 năm sau khi nó đi làm nó đã đến dự tiệc sinh nhật của chàng sinh viên-là hắn. Hắn giới thiệu với nó đây là Hà-người yêu của hắn từ quê xuống mừng sinh nhật hắn. Hẳn rồi! Cô gái đó trẻ hơn nó vài tuổi, xinh đẹp và là con nhà giàu. Sau bữa tiệc nó và cô bạn thân mà nó cất công nài nỉ đi cùng vui vẻ ra về. Nó thầm chúc cho người ấy sẽ hạnh phúc, đã lâu rồi không gặp lại mà sao hôm đó con tim nhỏ bé của nó lại run rẩy như thế, nó về nhà và nằm khóc, liệu có ai như nó không nhỉ, đã 3 năm rồi còn gì nữa, sao mà phải khổ thế chứ nó đã xác định là không đi đến đâu cả, mục tiêu của nó là phải quên mà chẳng lẽ nó không làm được?
    Nó ra trường đi làm được hơn 5 năm rồi đấy, thời gian trôi nhanh thật và cũng không đưa hắn trở lại bên nó và tình yêu trong nó thì vẫn nguyên vẹn. Kỳ diệu thật, sếp nó bảo nó mai làm bảng lương đi cuối tháng rồi nó có thể quên ngay được vậy mà có những thứ nó cố lấy công việc lấp đầy mà vẫn không có kết quả gì cả.
    Sau hơn 5 năm ai cũng bảo nó ngốc cứ ôm trong lòng một bóng hình, nó bây giờ đã gần cái tuổi 27 rồi, con gái mà định không lấy chồng sao, nó chỉ cười bởi hắn và nó bây giờ đã trưởng thành cả rồi, vẫn là bạn bè tâm sự thỉnh thoảng khi có thời gian rảnh. Hôm rồi nó nói với hắn rằng nó vẫn còn yêu hắn mặc dù trong lòng muốn quên. Hắn đã nhắn tin lại “anh biết em là người yêu anh nhiều nhất, nhưng chúng mình có yêu nhau thì cũng không đến được với nhau”. Bỗng dưng nó lại bật cười, hóa ra người nó yêu lại hèn nhát như thế. Bởi nó hiểu thứ ranh giới mà hắn nói là khoảng cách xa xôi và sự chênh lệch giàu nghèo, thêm vào đó nó biết mình không có cái bằng về học thức, nó chỉ có cái bằng trung cấp quèn được nuôi dưỡng từ những giọt mồ hôi của chị gái nó nhưng đó là điều mà nó trân trọng vô cùng. Vậy là sau hơn 5 năm nó mới nhận ra con người thật của người ấy- người mà nó đã yêu bao lâu nay. Sau hôm đó nó không còn thấy đau khổ và nhớ nhung nữa, nó thấy cuộc sống thật ý nghĩa bạn à, nó vui thật sự. Rồi mai đây thôi nó sẽ đủ can đảm để đón nhận một tình yêu mới, đón nhận người sẽ biết trân trọng tình yêu của nó. Nó cũng luôn cầu chúc ở nơi xa đó người ấy hãy luôn hạnh phúc nhé-người đã làm con tim nó đau!
    Điện thoại hiện số chỗ làm cô nhân viên của nó đang gọi, nó phải về tạt qua chỗ làm để giải quyết chút rắc rối. Nhấp nốt ngụm cafe đắng và gọi nhân viên thanh toán nó bước ra cửa quán, đã gần 5h rồi. Mùa hè Hà Nội đỏ bởi hoa phượng, tím bởi sắc bằng lăng và ở đâu đó chắc hẳn vẫn tồn tại những mối tình đơn phương như nó. Nếu có thì các bạn ơi hãy cố vượt qua chính mình nhé để như nó bây giờ yêu đời lắm, hãy sống hết mình đi bạn!
    ST
  2. Facebook comment - Hạnh phúc nhé anh

Chia sẻ trang này