Nghĩ đến việc có hai con trai, hai con dâu, cùng hai cháu nội, mà vẫn chỉ hai thân già còm cõi ngày cuối tuần ông bà lại cám cảnh, thở dài sườn sượt. Giả sử chúng ở xa hẳn đã đành một nhẽ.... Hình như hai cô con dâu đều nằm lòng câu “Tránh voi chẳng xấu mặt nào” nên áp dụng triệt để với bố mẹ chồng. Hai thằng con, một đóng quân hơi xa, một làm ở khu chế xuất cũng chả gần nên tâm lý, thương vợ, vẻ như với chúng việc vợ gần “lửa” suốt năm ngày là đủ rát mặt và đáng biểu dương lắm rồi, nên cứ nghỉ là rủ nhau lượn. Không về ngoại thì cũng du lịch, đưa con đi công viên, siêu thị rồi ăn luôn ở đó. Hôm nghe hàng xóm hỏi, cậu con cả ráo hoảnh bảo để giải phóng sức lao động cho mẹ con hĩm. Còn lại ông bà tha thủi, vừa nhàn vừa bực, chẳng muốn bày vẽ ăn uống ra làm gì, lại ngồi với nhau nặng trĩu ruột gan. Già, sức khỏe chẳng còn tốt, cuối tuần xe cộ đông dễ say, rồi thì huyết áp nên chẳng dám đi đâu, muốn sang nhà hàng xóm chơi mà ngó thấy họ quây quần lại chạnh lòng, ấm ức. Nghĩ cảnh mình hết lòng vì con mà chúng chẳng để tâm. Thằng thứ hai lấy vợ, có cái buồng hạnh phúc ông bà ở cùng nhau bao năm cũng đành nhường cho chúng chốn riêng tư. Ông bà vừa kê giường ra phía ngoài nằm tạm, vừa cầu khấn cho chúng mau mua được nhà... Rồi hai đứa cháu trứng gà trứng vịt ra đời, ông bà trông nom hết cả hơi, trong khi vẫn nấu cơm, làm việc nhà tươm tất. Hai cô con dâu về chỉ chia nhau việc rửa bát, đôi khi cháu ngầy đòi mẹ, thì lại đến lượt bà. Hai cô đều làm ở gần, mà ngày nào cũng tối mịt mới về, nhưng cứ cuối tuần “máu chảy về tim” lại thấy 17h15’ đã có mặt ở nhà để 17h30’ lên đường. Hai anh con cũng luôn gắng thu xếp tay nải về thật sớm chờ vợ. Một cô mẹ đẻ gần ngay đấy, còn một cô thì cách nửa tiếng chạy xe. Chúng thường đi từ chiều thứ sáu, tối chủ nhật mới quay lại, người uể oải kêu mệt, đi ngủ sớm để mai còn đi sớm nên chẳng mấy khi mẹ con ngồi chuyện với nhau. Kiểu như chúng chỉ mong ngày nghỉ để được xả hơi, khác gì cái nhà trọ đâu và ông bà là những chủ trọ bị bó buộc không kém, vừa mất lực vừa bực mình. Góp ý thì cô con dâu cười giả lả, “Đi cho yên tĩnh, để ông bà nghỉ ngơi”. Anh con trai thì làu bàu: “Bố mẹ cứ kêu mệt với vất khi vật lộn với hai đứa cháu thì chúng con đi chơi thay đổi không khí, tất cả cùng thoải mái chứ sao!”, khiến ông bà chẳng há miệng nói được lời nào, ngán ngẩm nghĩ, cũng phải thích nghi dần thôi, con trai vô tâm thế đấy, nghé mấy nhà có con gái mà thèm. Thực lòng ông bà chỉ mong được một ngày thảnh thơi ngồi trước ti vi, nghe con trai vừa bế nựng nịu con vừa kể chuyện công việc, hỏi thăm bố mẹ. Bà sẽ được nghỉ làm những việc nội trợ nhàm chán, đều đặn như mọi khi, dù những việc nhỏ xíu ấy lúc ông trông cháu, hoặc tranh thủ chúng ngủ, bà làm cố tí cũng xong, nhưng bà mong nhận sự quan tâm từ con cháu, đến bữa cơm sum họp được bát canh ngon con dâu nấu, cho bõ những ngày bận bịu phục vụ mẹ con nhà nó. Đúng ra chỉ cần chúng tinh ý, quan tâm một chút cũng thừa đủ động lực để bà cố gắng suốt tuần... Nhưng có đứa nào hiểu cho. TSL Nguồn: Dân trí