Anh à! Em không trách anh vì đã bỏ rơi em giữa chừng trên con đường mang tên tình yêu đâu anh ạ, vì anh là một kỷ niệm ngọt ngào của em. Em không trách và em cũng chẳng giận nữa. Có thể ai đó nói em hiền, nói em mau quên. Chẳng ai biết được em, người có vẻ ngoài vô tư lắm, lại hằng đêm sau khi anh rời xa đã trằn trọc, đã cay đắng khi nhớ lại những sai lầm nhỏ nhặt lúc bên anh, điều có thể là lý do để anh rời xa em. Chẳng ai biết được đã có một khoảng thời gian, mỗi sáng thức dậy em chẳng hiểu thức dậy để làm gì, trời rất sáng và ấm áp nhưng con đường trước mắt mù mịt và u tối khi em không còn cảm nhận được sự đồng hành của anh. Chẳng ai biết được em đã tốn bao nhiêu thời gian khiến đường đi học về dài hơn trước để có thể đi qua đi lại những conđường mà anh yêu thích. Chẳng ai biết được, có những lúc em ngồi trong nhà tắm, khóc như được mùa vì nhớ anh. Chẳng ai biết được em đã bao lần ngắm mình xinh đẹp trong gương nhưng rồi lại tự thấy mình chẳng có gì hấp dẫn vì không níu kéo nổi anh. Chẳng ai có thể biết được và để ý xem em đã buồn thế nào khi vắng anh. Nhưng rồi, bỗng một ngày em lớn hơn một chút. Đó là một ngày duy nhất giữa mùa đông có nắng chói chang. Quyển sách anh tặng rơi ra từ khe tủ. Lời đề tặng còn tươi màu mực nhưng người tặng thì đã thay đổi nét bút đến bao nhiêu lần. Anh à, lời đề tặng của anh chẳng có sức mạnh xoay đổinỗi buồn nào trong em cả, nó rất đơn giản và nắn nót, em chẳng học được gì ngoài ba từ "Phải sống tốt". Nhưng, nét mực đã đưa em trở lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày anh ở bên em, như hương hoa sữa tuy đã tàn vẫn không làm tâm hồn quên được. Trong một phút chốc em như thấy anh kề bên quyển sách, nâng niu nó, để nó bên em thật dịu dàng. Trong một thoáng chốc em như thấy được nét mặt anh in lên trong ánh sáng của trăng rằm đầu tháng, đang lái xe song song cạnh em, không chú ý những lời em đang thao thao bất tuyệt, chỉ chú ý em lái xe không cẩn thận. Trong một thoáng em như thấy được hai miếng bánh pizza cuối cùng trên đĩa, mình cụng vào nhau như cụng ly, động viên nhau ăn nốt cho khỏi phí phạm dù mặt mày nhăn nhó vì quá no. Rồi em nhớ, đã có thời gian em yêu những bài hát mà anh thích một cách vô cớ, em yêu những giai điệu bài hát, em yêu những bài thơ có bóng anh. Trong một thoáng em đã thấy mình ngày có anh, lúc đó em sống tốt hơn nhiều bây giờ. Tại sao, những kỷ niệm nhỏ vậy mà một thoáng hiện về thôi nó lại đẹp như trong một đêm cổ tích của đời em nhỉ. Trong thoáng chốc đó, mọi hờn giận trong em tan biến, em chỉ muốncười thật to vì em thấy lòng rất nhẹ nhàng. Dù sao thì cũng phải cảm ơn thời gian, vì nhờ thời gian, những nỗi buồn mới phai nhạt. Nhưng chính nhờ thời gian thôi chưa đủ. Nếu con người cứ ích kỷ, khăng khăng là mình không đáng bị đau khổ thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ quên được những nỗi đau đời thường. Và nếu cứ đau khổ, cứ buồn bã thì sẽ chẳng bao giờ chấm dứt cả. Em đã đủ buồn vì anh, nhưng em nhận ra mình cũng chẳng bao giờ đủ cảm ơn anh cả. Nụ cười của em chẳng bao giờ đủ dài khi bên anh trong những ngày ấy. Anh à, cám ơn anh đã đến bên em ngày đó nhé, những ngày mơ mộng, những kỷ niệm ngọt ngào anh mang lại sẽ theo em suốt cả cuộc đời này. Dù cho bao nhiêu đau khổ nữa anh mang lại cho cuộc đời, nhưng với em, kỷ niệm đẹp sẽ sống mãi và tồn tại lâu hơn những kỷ niệm buồn. Em phải tiếp tục đi lên phía trước, em còn trẻ, sẽ còn những kỷ niệm đẹp khác đến với em khi em luôn đón chờ chúng. Một mùa thu ngọt ngào đã qua đi, một mùa đông của những nuối tiếc ập đến, song mùa đông qua thì mùa xuân và mùa hạ tiếp tục sưởi ấm lòng người. Anh phải sống cho thật với bản thân mình, yêu ghét rõ ràng vì anh là con trai. Còn em, em phải sống gấp gáp, còn nhiều việc cần làm, nhiều hơn là để sống vì anh - nhưng anh không hề biết. Những ngày tháng bên anh sẽ là điểm tựa vững chắc cho em bước vào cuộc sống, cho em được tự hào khi kể về anh, về câu chuyện kết thúc không có hậu nhưng thật đẹp và thật lãng mạn của chúng ta. Anh, em mong anh luôn được hạnh phúc như em, ít nhất là lúc này. Tạm biệt kỷ niệm ngọt ngào của em! ST