Tình yêu giống như chơi trò chơi xếp hình, mỗi mảnh ghép có 1 vị trí duy nhất trên bức tranh. Đôi khi ta thấy mảnh ghép này có màu sắc, hình dáng thật phù hợp, nhưng khi đặt nó vào mới thấy nó không thể ở đó... - Em đồng ý làm vợ anh chứ? - ... Tiếng nhạc vẫn còn ngân những giai điệu cuối, trong quán café đó người ta vừa được chứng kiến cảnh chàng trai hát tặng cô gái nhân ngày sinh nhật của cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, khi bài hát vừa kết thúc anh nhẹ nhàng bước xuống cầm bông hoa hồng và chiếc nhẫn xinh xắn đặt trong chiếc hộp trái tim màu đỏ thắt nơ bên trên trông nhật đáng yêu mà anh đã chuẩn bị trước, ngỏ lời cầu hôn với cô gái. Hai hàng nước mắt rưng rưng ngấn lệ, cô xúc động không biết nói gì, tiếng vỗ tay rào rào, mọi người xung quanh đều cảm động và tỏ ý chúc phúc cho hai người. Chàng trai cúi nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi lại cô một lần nữa, cô bật cười trong hai hàng nước mắt, nụ cười và giọt nước mắt đầy hạnh phúc. Cô mới chỉ từng được biết đến những chi tiết này trong tiểu thuyết thôi, không ngờ nó lại là sự thật ngoài đời với chính mình. Năm năm trước... Tối thứ 7, trong quán café ấm cúng ở góc phố, anh hát tặng cô nhân dịp sinh nhật, “Happy birthday to you... happy birthday to you...” giọng anh ấm áp, bài hát kết thúc, anh mỉm cười bước xuống tặng cô một bông hồng đỏ và hỏi “em vui chứ”. Cô mỉm cười, hai mắt cay cay đã đỏ, những giọt nước như chỉ chờ được rơi xuống. Mọi người đã quên sinh nhật cô và chỉ có anh nhớ, anh đã nói dẫn cô đến một nơi đặc biệt, anh đã giữ lời hứa sẽ làm cô hạnh phúc mỗi dịp sinh nhật. Hôm nay là thứ tư, anh không được ra ngoài đi chơi với cô, cô day dứt, sinh nhật anh, cô lại không thể làm anh thật vui rồi. Một chiếc đĩa VCD chính tay cô làm bằng ảnh của hai người chèn nhạc những bài hát chúc mừng sinh nhật, một đóa hướng dương cô phải lặn lội đến tận vườn hoa chọn từng bông, một cuốn sách, một tấm thiệp tự tay cô làm, một câu chuyện về anh mà cô đã nghĩ và viết ra. Tất cả để trong một chiếc hộp vuông vắn có thắt nơ đỏ bên trên. 9h... 9h15... sao tắc đường thế này, anh chỉ xin ra ngoài được 1 tiếng thôi... 9h30... Cô bé sắp khóc, cô biết rằng lẽ ra mình nên đi từ sớm mới đúng, chỉ vì tính hay ngủ nướng mà có thể không được gặp anh ngày sinh nhật của anh rồi, thật vô dụng, cô bật khóc. 9h45 cô tới trường anh, anh đã đợi cô ở quán chè từ lâu lắm rồi, anh không có vẻ gì là bực bội cả, chỉ còn 15 phút nữa là anh phải vào trường rồi. - Anh đợi em lâu chưa, không giận em thật chứ. - Ngốc ạ, anh không được ra ngoài, em đã phải sang tận đây đón sinh nhật cùng anh rồi anh còn giận được gì nữa, ngốc, ngốc, ngốc. - Nhưng anh sắp phải vào rồi, em muốn gần anh lâu hơn kia. - Em ngốc lại vừa khóc đúng không, xấu lắm, anh biết là em muốn được gặp anh nhiều nhưng bây giờ có thể gặp là tốt rồi, cuối tuần anh sẽ bù cho em nhé! Lại còn chuẩn bị cho anh bao nhiêu thứ thế này, anh vui lắm, cười lên đi nào. Sáu tháng yêu nhau nhẹ nhàng trôi qua không một chút sóng gió. Đúng hôm đấy là ngày cô phải thi môn chuyên ngành, một môn rất quan trọng với cô. Anh đã phải cố gắng thuyết phục thầy giáo và trực ban để được xin ra ngoài với cô hai tiếng. - Gì đấy anh? - Quà cho em và anh đấy, đẹp không? Anh lấy đôi dép, em lấy bàn chân nhé! - Woa, ngộ nghĩnh thế. Hì hì. Đó là hai sợi dây chuyền, một sợi có mặt một bàn chân, một sợi là hình một chiếc dép. Anh ta đã nói với cô, mỗi bàn chân chỉ đi vừa được một cỡ dép thôi, cũng như bàn chân ấy, định mệnh sinh ra cô là người yêu của anh. Những lời nói ngọt ngào đến khó thở, nó ngọt ngào đến mức dù sau này có cho thêm bao nhiêu vị đắng trong tình yêu giữa hai người thì cô cũng không thể quên được. Lúc đó cô đâu biết được rằng những vị ngọt của đường không thể hoàn toàn làm mất đi vị đắng của café. Gió mùa hè thật mát, không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh và cô đi bộ quanh công viên này rồi nữa, mỗi cuối tuần anh được ra ngoài là lại cùng cô đi xem phim, ăn những món hai người thích nhất, dạo quanh công viên. Được ở gần người yêu cô hạnh phúc vô cùng, nhanh thật, thế mà đã chín tháng yêu nhau rồi, không một lần cãi vã, lúc nào anh cũng nhường cô cả. Rồi một ngày chẳng ai mong muốn cũng đến, nó làm mọi thứ về anh sụp đổ hoàn toàn trong cô. Hôm đó là chủ nhật, hai người vừa đi chơi cùng nhau, còn cười nói với nhau rất vui vẻ, những cử chỉ của anh với cô vẫn như xưa, nhẹ nhàng, ngọt ngào đến khó tả. Vừa về nhà cô đã thấy có tin nhắn và biết chắc chắn là của anh, cô hí hửng mở điện thoại ra đọc tin nhắn. - Hôm nay đi chơi với anh em có vui không, những lúc bên cạnh anh em vui chứ? - Vâng, em rất vui, lúc nào đi chơi với anh cũng vậy mà. Lại chuẩn bị sang tuần mới rồi, 7 ngày nữa lại mới được gặp anh. À mà sao mấy tuần nay anh hay về nhà thế, nhà anh có việc gì à, em cứ thấy anh buồn buồn, có gì thì phải tâm sự với em nhé! - Em yêu ngủ chưa vậy, tuần này anh về quê chăm ông, ông ốm càng ngày càng nặng, anh thương ông lắm, tuần này không gặp anh có buồn không, tuần sau em muốn đi đâu, ăn gì anh sẽ dẫn em đi bù nhé! Cô không hiểu gì cả, anh đang nhắn tin với mình sao lại hỏi ngủ chưa, anh vừa đi chơi với mình mà sao lại bảo ông ốm. - Anh nhắn tin trêu em đấy à? … Đợi mãi không thấy anh nhắn lại cô đã bắt đầu thấy sốt ruột và linh tính điều gì đó rồi. - Những lúc bên cạnh anh em rất vui có phải không, nhưng anh luôn mong ngay cả những lúc không có anh bên cạnh em vẫn phải vui nhé. Em phải thật mạnh mẽ, như vậy anh mới vui. - Anh sắp đi đâu à? - Mình chia tay, em nhé! … Cô như chết đứng, sao có thể thế được, có lẽ có ai đó đang cầm máy anh trêu cô rồi, chưa bao giờ anh đùa cô kiểu này, giữa hai người cũng không xảy ra cãi vã gì, mới lúc nãy còn đi chơi cùng nhau, sao anh có thể nói thế này được. Nhưng tất cả những điều đó là sự thật, sau chuyện đó cô đã khóc rất nhiều, một cô gái lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, chững chạc hơn những người khác trước mặt người yêu mình, thật ra cô rất yếu đuối. Trang facebook cá nhân của cô sau một tháng chia tay: "Anh à, em vẫn không tin là mình đã chia tay. Bởi em nghĩ rằng nó quá hoàn hảo. Thật nhẹ nhàng, nó đến… nhưng sao lúc đi cũng nhẹ nhàng đến vậy, vì em vẫn không biết nó ra đi từ lúc nào. Hôm đó anh còn nói đợi kỷ niệm 1 năm sẽ đeo nhẫn đôi mà, sao chỉ mới vài tiếng anh đã có thể nói với em những lời như vậy. Em vẫn luôn mạnh mẽ mà, không có anh em vẫn mạnh mẽ, nhưng vì vẫn luôn mạnh mẽ nên không có anh, em sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được nũng nịu. À không em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Anh là người đầu tiên cho em biết thế nào là yêu thật sự, biết thế nào là vui buồn cùng nhau. Anh dạy em thế nào là bản ngã và giúp em biết vượt qua cái bản ngã của chính mình. Vì thế em chẳng còn sợ mỗi khi nói ra quan điểm của mình nữa. Gần một năm yêu nhau, không một lần cãi nhau, với em nó thật êm đềm, nhưng có phải đó là lý do khiến anh cảm thấy chán không, sao anh không nói với em một lời nào. Quá bất ngờ, và có lẽ vì vậy, đến bây giờ em vẫn không thể nào chấp nhận được, em cũng không biết đến lúc nào mới có thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng anh không nói một lời nào nữa với em sau hôm đấy, em rất buồn và đang rất nhớ anh. Dù anh không biết em đang ở đâu, như thế nào nhưng em vẫn luôn dõi theo từng bước đi của anh mỗi ngày. Em vẫn tin mỗi bàn chân chỉ vừa với một cỡ giầy thôi. Và em cũng tin: Vì trái đất tròn, những người yêu thương nhau sẽ trở về bên nhau". Thật vậy, suốt một năm sau ngày chia tay cô vẫn luôn dõi theo anh từng ngày, cô hỏi tin tức về anh qua bạn bè, trên blog cá nhân,… Cô rất vui vì biết anh vẫn luôn dành vị trí dẫn đầu trong học tập và khi ra trường công tác ở một vị trí rất tốt. Với cô, anh vẫn luôn là số một và mãi là số một mà. Bạn bè, những người thân của cô cũng chỉ biết cô rất buồn, bởi họ thấy cô suốt một thời gian dài lúc nào cũng khóc, cũng ủ rũ, nhưng họ tin thời gian sẽ xóa nhòa tất cả những vết thương lòng trong cô. Quả vậy, một thời gian họ đã thấy cô trở lại với cuộc sống bình thường, lại trở thành một cô sinh viên hoạt bát, vui tươi, không để chuyện tình cảm vướng bận học hành nữa, vì thời gian cô sắp tốt nghiệp cũng đang đến gần. Nào có ai biết được ngày nào cô cũng có một khoảnh thời gian dù rất ngắn ngủi thôi để nhớ về con người đó. Trên trang facebook, anh đã hủy kết bạn với cô, không biết cô đã gửi biết bao nhiêu lần lời mời kết bạn, nhắn tin với anh, nhưng không một lần đáp trả. Cô vẫn tin rằng do có quá nhiều lời mời nên có thể anh không để ý, nên lại hủy rồi gửi lại để nó hiện lên đầu, dù cô có cố gắng để gần anh thêm chút thôi, nhưng nó cứ càng ngày càng xa vời. Ngày tốt nghiệp cũng đã đến, cô tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu, được làm việc trong một cơ quan có tiếng và theo đuổi đúng ước mơ của mình, ít ai có thể đạt được ước mơ một cách suôn sẻ như vậy. Có lẽ định mệnh lại cho cô thêm cơ hội để “những người yêu thương nhau rồi sẽ đến bên nhau”. Trong một chuyến công tác trở về quê cũ cô thật xui xẻo vì bị trộm rạch lấy mất ví tiền, cô rất lo lắng vì có bao nhiêu giấy tờ, thẻ ngân hàng, cạc của những người quan trọng đều bị mất cả. Công việc trước tiên cô phải vào ngân hàng khóa tài khoản và tìm mọi cách để rút tạm ít tiền chi tiêu trong chuyến công tác. - Anh làm ơn cho em hỏi em bị mất thẻ ATM vậy làm thế nào để có thể rút tiền? - Em ra bàn giao dịch số 02 nhé! Ai đây nhỉ, rất quen, nhưng không thể nào nhớ được, đầu óc mình sao thế nhỉ, cảm thấy rất quen mà gần gũi là đằng khác, sao lại không nhận ra, hay giống ai nhỉ? Trong lúc thực hiện giao dịch đầu óc cô cứ luẩn quẩn với mấy câu hỏi đó, cô không thể nhớ ra được người vừa đối diện nói chuyện với mình là ai mà quen đến thế. *** Cô gái chợt bừng tỉnh, cô vừa nhận lời cầu hôn của một chàng trai, người đã rất yêu cô suốt 2 năm vừa qua, niềm hạnh phúc lại dâng trào. Trong lúc anh hát bài hát thứ hai tặng cô để đáp lại lời chấp nhận của cô, cô đã hồi nhớ lại về những kỷ niệm xưa, về mối tình đầu đã từng làm cô dằn vặt và đau khổ suốt một thời gian dài, về cuộc gặp gỡ tình cờ và định mệnh với con người đang ngồi ngay cạnh cô. Anh chàng mà cô đặt ra bao câu hỏi nghi vấn hai năm trước là người trước đây đã theo đuổi cô khi cô còn học năm đầu đại học, lúc đó cô kiêu lắm, có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi nên chẳng để ý và nhớ ai, chỉ biết rằng nhìn rất quen. Sau khi tốt nghiệp, anh trở về quê công tác trong một ngân hàng. Và cuộc gặp gỡ ấy đã nối lại hai con người, ban đầu cô vẫn không thể nào quên được mối tình đầu của mình. Nhưng nhờ tình yêu chân thật, sự quyết tâm đến cùng, anh đã chinh phục được cô, khiến trái tim cô mở cửa một lần nữa. Đến giờ cô chợt nhận ra nhiều điều. Khi một cánh cửa khép lại, một cánh cửa mới sẽ tiếp tục mở, chỉ có điều họ chưa thể sẵn sàng đi tiếp vì không biết phía trước như thế nào nên vẫn mãi chỉ hướng về cánh cửa đã khép lại mà thôi, họ không biết rằng đằng sau cánh cửa mới kia cả một chân trời đang chào đón họ. “Anh à, giờ chắc anh đang sống rất vui và rất tốt có phải không, em cũng vậy, em cũng đang rất hạnh phúc bên người mình yêu thương. Em sẽ chôn chặt nó lại như một kỷ niệm đẹp. Em cũng chợt nhận ra một điều anh ạ: một bàn chân chỉ có thể đi một cỡ giầy, nhưng một cỡ giầy rất nhiều người có thể đi vừa, và bàn chân ấy cũng có thể chọn một đôi giầy khác cùng số. Thế giới này không ai là của riêng ai cả, phải biết mở lòng cho trái tim của chính mình và với tất cả mọi người xung quanh. Em chúc anh luôn hạnh phúc và mỉm cười” – Cô nhìn lên trời hạnh phúc gửi một lời nhắn nhủ đến người cô đã từng rất yêu thương. Tình yêu giống như chơi trò chơi xếp hình, mỗi mảnh ghép có 1 vị trí duy nhất trên bức tranh. Đôi khi ta thấy mảnh ghép này có màu sắc, hình dáng thật phù hợp, nhưng khi đặt nó vào mới thấy nó không thể ở đó. Ai cũng chỉ có 1 mảnh ghép duy nhất cho mình để hoàn thiện phần còn thiếu của mình. Có mấy ai yêu lần đầu cũng là yêu lần cuối. Tình yêu có thời gian riêng, khoảnh khắc riêng, và cũng có lý do riêng để đến và đi. Khi nó quyết định rời khỏi trái tim bạn hay trái tim của người bạn yêu thì bạn không thể làm gì và cũng không nên làm gì, bạn không thể níu giữ nó, bắt ép nó, bạn chỉ có thể đón nhận nó… Và nó đến cũng vậy, thật tự nhiên, nên đừng cố giữ lòng mình để đến lúc bị tuột đi mất cũng không thể hoàn thiện mảnh ghép cuộc đời mình.Theo Kênh 14