Xưa còn bé, lá sen làm ô nhỏ Che trên đầu, ù chạy dưới cơn mưa Lá mong manh, khéo mấy cũng chẳng vừa Mưa tội nghiệp nên mưa chừa hai đứa Thời gian trôi, mình lớn thêm chút nữa Anh vẫn cầm chiếc lá chạy trong mưa Chỉ có em, em giờ chẳng như xưa Chỉ đứng nép bên hiên nhìn mưa xuống Thắc mắc hỏi, em nhìn anh luống cuống Em áo dài nên chẳng muốn đi mưa Em lớn rồi, sao có thể như xưa Che chiếc lá mà dầm mưa chung bước Năn nỉ mãi, em ngập ngừng: "Thôi được! Nhưng bây giờ anh đi trước, em sau Em cấm anh, không được ngoái nhìn sau Anh đi trước, em theo sau e ấp Tay run run em ôm ngang chiếc cặp Che ngang ngực, ngượng ngập bước trong mưa Mưa bây giờ, mưa chẳng giống ngày xưa Mưa tinh nghịch nên chẳng chừa hai đứa! ST