Khi yêu xin hãy tin nhau nhưng... đừng quên con đường dẫn đến niềm tin phải đi qua cánh cửa của sự nghi ngờ! Gió lạnh làm ta nghi ngờ về sức chịu đựng của cây cỏ. Nắng ấm làm ta muốn thử một lần cho biết cái cháy rát lòng bàn chân khi sải dài bước chân trên cát. Ánh mắt dõi theo bất chợt chốn đông người làm ta chột dạ ngờ vực về cuộc gặp bất ngờ với ai đó dường như là thân quen. Một bức thư tình lạc vào hòm mail nhỡ đâu nhầm địa chỉ... Và... nếu có một tình yêu đang lớn dần trong ta sẽ làm ta nghi ngờ về tất cả. Có bao giờ bạn khóc quá nhiều vì nhớ ai đó? Có bao giờ bạn đau lòng khi ai đó vô tâm với bạn ? Có bao giờ ban đứng ngồi không yên khi âi đó lỡ hẹn? Có bao giờ bạn thấy lòng mình sinh ngờ vực từ những tình huống tưởng như đơn giản ấy... Tôi cá là có! Yêu là triền miên những lời hứa là dông dài, những câu nói chắc chắn... Rằng anh sẽ thế này rằng em sẽ thế kia, trong những phút bồng bềnh ngọt ngào của mối tình rộn rã ấy, ai chẳng tin hết không chút ngờ vực, ai chẳng nuôi trong mình những hi vọng đẹp đẽ... Có ai đang say trong men tình, trên đám mây của hạnh phúc mà nghĩ tới chuyện nát tan, đau đớn... Vì họ tin hoàn toàn, tất cả những gì người yêu minh thốt ra... Dù cho người mình yêu có đầy rẫy những khuyết điểm như thế nào thì khi yêu, trong ta người ấy vẫn quá đẹp vì khi ấy... Ta nhìn người ta yêu bằng tâm hồn, bằng trái tim ta chứ chẳng đơn thuần bằng mắt. Con người ta sống trên đời , bản chất của họ là ích kỉ, tham vọng muốn chiếm đoạt và tính tình tham lam! Và đương nhiên điều đó xuất hiện trong cả tình yêu. Càng yêu nhau, ta càng nghi ngờ về nhau nhiều!! Đừng vội nói rằng: "Vì em không tin anh nên em không yêu anh!" hay "Anh ghen tuông? Anh không tin tôi sao?" Trên một góc nhìn nào đó, chúng ta hiểu rằng vì yêu nên người ta làm như vậy. Vì ta sợ hạnh phúc nhẹ bẫng như gió bay qua mắt môi để lại cái cảm giác ảo trên da thịt rồi lại biến mất vì vậy người ta sẽ giữ sẽ cồn cào kéo người mình yêu lại bên mình, nắm lấy cho thật chắc, giữ lấy để đáp ứng cái khao khát hạnh phúc tròn không vết hở. Yêu thương không chạy đi đằng nào mà biến vụt đi. Vậy nên nếu như người bạn yêu tin bạn hoàn toàn, nghe bạn quá đáng thì bạn chắc đó có là yêu? Có bao giờ bạn nghĩ rằng khi người ấy không biết ghen tuông là gì cũng chẳng hiểu giận dỗi ngờ vực là sao, không chịu giữ bạn bên mình dù chỉ trong chốc lát. Khi ấy bạn đã đứng trong vai một kẻ cam lòng chịu thua và người ấy coi bạn là lẽ đương nhiên họ có và cái tất yêu là của họ! Đương nhiên, cái gì quá cũng chưa bao giờ là tốt, bạn nên nhớ 1 điều: Ghen là để hiểu nhau, giận dỗi là để yêu nhau, nghi ngờ là để hiểu thấu lòng nhau chứ đừng để bản thân nhau tự thiêu cháy tình yêu trong những thứ đó! Con người ta càng trải lòng mình qua nhiều thử thách chông gái, càng bị bỏ rơi nhiêu càng đau đớn nhiều thì sự nghi ngờ của họ càng lớn... Khi ấy bạn duy trì tình yêu của bạn đựoc hay không thì là ở chính bạn. Bạn có làm cho người ấy tin bạn trong những bước đi đầu không là ở bạn và tình yêu cùng tấm lòng chân thành của bạn... Đừng mong sẽ lừa dối nhau bằng những lời ngon ngọt vì bạn hiểu chứ cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra... Vì thế hãy nghi ngờ nhau khi lòng còn yêu nhau chân thành... đừng ngộ nhận giữa yêu và muốn sở hữu để làm đau nhau! Khi yêu xin hãy tin nhau nhưng... đừng quên con đường dẫn đến niềm tin phải đi qua cánh cửa của sự nghi ngờ!ST