NHỚ MẸ! Đem nằm thấy Mẹ dắt con thơ Sau trống trường tan dẫn con về Sương sớm phủ vây màu nắng đục Tỉnh ra mới biết nắng quê người Bưng chén cơm thơm nhìn thấy Mẹ Dỗ dành từng muỗng đút cho con Sao thấy trong cơm dòng nước mắt Con không ăn được để Mẹ buồn! Chiều xuống Mẹ đem nồi vo gạo Xả hết cám đen, gạo sạch trơn Quê người cơm tối ngồi thương Mẹ Nhìn cơm nhớ mẹ cứ nghẹn ngào! Nay về thăm mộ gió đong đưa Mùa đông rét buốt giọt mưa râm Đầu không có nón còn chưa ướt Ôi sao hai mắt dột đầy mưa? (-Viết tặng bạn tôi nhân dịp về thăm quê bạn ra mộ thắp hương Mẹ) tuech-17-04-2012
“Ngày ấy con ra đi Một chiều mưa cuối hạ Cơn mưa giông tầm tã Xóa mờ vết sau lưng. Một chút sầu đọng lại Trên khóe mắt cay cay Mẹ ơi! Mẹ có hay Con của mẹ đã khóc ! Phải chăng mẹ cũng vậy Cũng khóc buồn nhớ con ?”