Sắp xa rồi từng con đường nhỏ dài miên man tới lớp, sắp xa rồi ngõ nhỏ tiếng hô gọi cùng đi đến trường. Xa... ta nhớ. Vấn vương trong lòng nỗi niềm chưa nguôi hết. Nhớ. Mệt nhoài trên những con chữ, trên trang giấy hồng, trên những đoạn đường và trên những yêu thương. Tuổi thơ ơi! Ta gọi tuổi thơ về bên ta trong tiềm thức, thèm thuồng được trở lại ta ngày thơ dại, hồn nhiên, nhí nhảnh. Khát khao tuổi mực tím tươi vui thắm sắc. Ta... có phải chăng đang gọi tà áo trắng về bên mình, có phải chăng đang níu giữ cánh phượng hồng trao duyên. Ngơ ngác, ta nhìn ngắm chút gì đó xung quanh thân thương với ta, hay ta đang lưu giữ trọn vẹn mọi sự vật, ôm hết tất cả vào con tim ta. Nỗi nhớ, hình ảnh thân quen, tình bạn, tình thầy cô và... cả tình ta nữa. Gọi mùa về bên ta chậm lại, chút thôi nhé, đừng nhanh. Hạ làm ánh lên giọt sầu trên mắt ta và cả khóe mắt ai kia, làm trĩu nặng lòng ta với bao nhớ mong, tương tư, lưu luyến. Tím thẫm một miền thương nhớ trong ta... Ta có hẹn với Hạ không nhỉ? Ta có cho Hạ một cái hẹn không? Hay là Hạ hẹn ta? Đừng đợi chờ ta Hạ nhé, đừng Hạ nhé. Làm ơn! Đừng làm ta nhớ mong nhiều, lưu luyến nhiều, đừng làm tim ta thôi cháy rực, đừng dập tắt yêu thương trong ta. Mong manh lắm, dễ vụn lắm, dễ dập tắt lắm. Một chút thôi, chút thôi giọt lệ yếu ớt cũng đủ làm tất cả yêu thương trong ta tan chảy. Một chút ơi thôi dừng lại nhé! Ta nhớ, nỗi nhớ hoang hoải không tên. Ta lục lọi kiếm tìm để gom góp tất cả, để ta ôm trọn vẹn nỗi nhớ vào trong ta, khắc sâu tất cả vào trái tim ta. Tất cả. Ta nhớ, ta lưu luyến tuổi mực tím đầy mộng mơ, ta nhớ tiếng nói cười, những tiếng động nô đùa, chạy nhảy của ta và bạn ta. Giản đơn thôi, ta nhớ tiếng nói lanh lảnh mà chua ngoa của đám bạn ùa vào chêu chọc một người bạn ta trong lớp học. Nhớ những tràng cười giòn tan khi tụi ta cùng ùa vào phá những đôi tình nhân đang yêu nhau, nhớ khi lớp ta pha trò chọc cô giáo. Ta nhớ. Tất cả. Một lần nắm tay... Nhớ. Nhớ ánh mắt trao nhau đầy tin yêu, nhớ nỗi buồn in hằn trong tim ai đó, ẩn hiện trên đôi mắt ta. Rồi cũng sẽ qua thôi tuổi mực tím buồn mộng mị. Tất cả đang còn chờ ta, chờ mọi người. Rồi ta sẽ gặp lại vào một mai kia, nhanh thôi. Hãy tin thế. Xa ta rồi, đừng quên ta nhé! Bắt tay nào, nắm tay nào. Thật chặt nhé! Thật lâu nhé! Để ta cảm nhận chút ấm áp đôi bàn tay của nhau, cảm nhận chút tin yêu trân thành của tình bạn, lưu luyến chút tươi đẹp của tình cảm trong tim ta. Chút thôi nhưng thật chặt, thật lâu. Xa ... ta nhớ. Nhớ lắm. Rồi khi bước chân ta cùng chung trên một đoạn đường, con phố. Gặp mặt ta đừng hờ hững ta nhé. Một thôi, một nụ cười. Vì chẳng ai, cả ta và người đều không đánh thuế một nụ cười. Chỉ một thôi mà làm ấm lòng nhiều lắm, trỗi dậy cả những năm tháng xưa mộng mơ đẹp đẽ, sống lại trong tim tình cảm trong sáng, tin yêu mà vẫn ấm nồng ngày ta cãi vã. Một cái ôm nào, ghì vai nhau thật lâu. Để rồi rơi vào lòng ai đó vô vàn những giọt lệ chia ly. Ướt đẫm vai áo ai những nỗi buồn không muốn. Ta tâm sự, thật nhiều, thật lâu. Để ta được ngồi bên nhau lần nữa, để thời gian dừng lại, ta nói tới những chuyện ngày xưa. Ta tụ tập cùng nhau nói cười, cùng nhau khóc. Cùng sẻ chia những mảng tâm hồn đời ta, cùng gán ghép những yêu thương, cùng gom nhặt từng mảnh vụn, cùng dính, cùng ghép, cùng băng bó những rạn nứt trong tim nhau. Cùng làm cho ngày cuối không biết khi nào gặp lại. Bỏ mặc thời gian trôi, ta cứ thế ngồi, cứ thế trò chuyện. Dẹp thời gian ra ngoài cuộc hàn huyên. Để rồi bất chợt giật mình quay nhìn thời gian ta lại sót xa lưu luyến. Để rồi ta không buông rời được bờ vai ai, không buông rời được bàn tay ấm. Ta xiết chặt, thật chặt, ta ôm, ôm chặt gần ta. Ta mải miết kiếm tìm những thứ nhỏ bé ta còn bỏ sót, ta tìm, ta nhặt lại tất cả và ta mang vào trong nỗi nhớ, trong những ký ức đẹp của ta. Tình bạn như tình anh chị em, tình thầy cô như tình cha mẹ. tình ta như mộng mơ hoa yếu. Ừ thì yếu ớt mà, vì tình ta thời ngây dại không bền chặt được lâu. Chỉ chút thôi nhưng thời ấy ta càng muốn xiết chặt hơn. Ôm chặt tất cả, nắm chặt tất cả. Ta không buông. Ta hãy cho đi yêu thương, cùng cho đi nhé, và cùng nhận nhé. Để tô thêm màu vào tháng ngày mực tím sắp qua. Tô những màu thật sáng, thật tươi, thật sống động để lấp đi những mảng màu tối sậm. Để tình ta đẹp hơn với những sắc màu tin yêu, ấm áp. Chỉ chút thôi, nán lại, lưu luyến, chân không muốn rời. Ta ngồi lại. Cầm bút, vẽ chút gì đó cho nhau, vẽ những lời nhắn nhủ, những lời chúc vào tận sâu trái tim nhau, vẽ bước đường ngày ta có thể gặp lại, vẽ tương lai, và vẽ lại ta ngày chia xa mít ướt. Nhớ... Một chút thôi... Rồi nắm tay... Đừng buông nhé. Nguồn : http://yume.vn/news/tam-tinh/tam-su/nho-mot-chut-thoi.35A99B1B.html