“Người ấy chết thật rồi sau cuộc tình đi hoang Anh đừng lo – kẻ tới sau phiền muộn Anh đừng lo – em đã không còn bướng Thủy chung cũng cần có giới hạn anh à!” Em viết bài thơ dành riêng cho quá khứ Cái quá khứ không thuộc về anh Cái quá khứ mang đầy sự lỡ lầm Một thời em dụm dành, cất giữ… Đâu đành lòng khơi câu chuyện buồn xưa cũ Đâu muốn kể chi anh những khoảng trống riêng tư Quá khứ ơi xin hai tiếng giã từ Đừng đem người ấy tới sau những giờ rỗi rãi Tự cho phép mình hóa thành cổ máy Có khoảng thời gian em hăng say công việc Có khoảng thời gian qua đi đầy hối tiếc Không thể nào dừng lại, cứ mãi miết trôi xa Cái quá khứ từng làm em thiết tha Cả khi ngủ cũng khó lòng chợp mắt Cứ day dứt, cứ ruột đau se thắt Giờ kể anh nghe dù… lửa tắt… tro tàn Người ấy chết thật rồi sau cuộc tình đi hoang Anh đừng lo – kẻ tới sau phiền muộn Anh đừng lo – em đã không còn bướng Thủy chung cũng cần có giới hạn anh à! Em viết bài thơ dành riêng cho quá khứ mà Đâu có cho anh đừng bận tâm suy nghĩ Hãy yêu nhau lúc anh thật sự tỉnh trí Và lúc em cần một bờ vai chỉ để thấy bình yên. ST
A là mới kg phải là quá khứ Chuyện quá khứ e hãy bỏ qua Bao quá khứ a kg nghĩ đến Hiện bây giờ ng mới sẽ là a