Vậy là đã một năm ngày chúng mình gặp nhau rồi đấy. Và cũng là gần một năm chuỗi ngày khắc khoải của em. Một năm về trước, em vẫn còn nhớ rất rõ, trời cuối thu se lạnh, không khí rộn ràng đợt đại lễ kỉ niệm nghìn năm Thăng Long - Hà Nội. Em chìm trong tâm trạng rối bời bởi quyết định gặp anh, người bạn online đã từ rất lâu, người mà em thích nói chuyện và đủ tin tưởng để em muốn chia sẻ mọi chuyện. Cơn mưa rả rích cả ngày đến tối đã kịp tạnh ngớt. Vậy mà đến phút cuối, chắc tại nỗi ngại ngần con gái mà em lấy cơ mưa ướt để từ chối cuộc hẹn với anh. Nhưng cuối cùng em vẫn bị cái tính ương ngạnh của anh đánh gục - chỉ bằng một tin nhắn: “Kệ, tớ đi rồi nhé!” Nói vậy thì làm sao người đối diện có thể từ chối được chứ, và em thích anh cũng bởi tính ương ngạnh đó. Em bị ấn tượng mạnh và sẽ nhớ mãi nụ cười đầu tiên của anh. Em thấy thật thân thiện, dường như nụ cười đó rất gần, rất gần em, và chỉ dành riêng cho em thôi. Có lẽ chúng mình quá hợp nhau, để rồi đến với nhau quá nhanh chóng. Em đã phải nghĩ rằng liệu đây có phải tình yêu sét đánh không? Mặc dù đã có thời gian dài cùng online, tâm sự với nhau về nhiều chuyện nhưng quả thực thời gian thực tế bên nhau của hai đứa quá ngắn ngủi. Những buổi anh cùng em đi dạo phố phường, cùng chìm đắm trong trời thu Hà Nội, bàn tay em bé nhỏ trong lòng bàn tay anh… Em dựa vào bờ vai rộng lớn của anh ngân nga từng câu hát, “Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi. Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời…” Em nhớ những ngày đông giá rét, hai đứa cùng nhau xì sụp bên bát ốc luộc nóng hổi, cả những khi em nổi hứng bắt anh chiều theo sở thích quái gở - ăn kem giữa mùa đông. Bao tình cảm, bao khát khao yêu thương của mối tình đầu em dành cho anh bỗng chốc vụt tắt. Em thấy hụt hẫng, em quá bất ngờ trước quyết định chia tay của anh. Quả thực đến bây giờ em vẫn chưa thể hiểu con người anh. Anh nói hạnh phúc bên em, rồi sợ em bị tổn thương mà không dám đến bên em. Tại sao lại mâu thuẫn vậy chứ? Là một đứa con gái mạnh mẽ, em không níu kéo, không bi lụy gì khi chia tay với mối tình đầu, ngược lại cái sĩ diện trong em dâng cao, em còn đủ sức mỉm cười khi anh nói lời chia tay ấy. Vậy mà cũng đã một năm rồi đấy, kể từ ngày ta gặp mặt nhau. Một năm để cho em suy nghĩ về tình cảm của mình, một năm cho những diễn biến nơi anh. Em vẫn xao xuyến mỗi lần nghe giọng nói của anh, nhận những tin nhắn hỏi thăm từ anh… Mối tình đầu khó quên lắm chứ, nhưng em thật sự phải suy nghĩ khi một ngày gần đây anh đề nghị quay lại với em. Em đã suy nghĩ rất nhiều, liệu đây có phải tình cảm thật của anh, hay rồi lại như một năm về trước, lại làm em phải đau khổ. Và em đã quyết định rồi anh ạ. Mình xa nhau đã gần một năm. Anh với em đều sống tốt. Em nghĩ sẽ là tốt nhất nếu chúng mình chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi. Anh sẽ lại nghe những tâm sự vu vơ không đầu không cuối của con nhóc nghịch ngợm, em lại có thể ngân nga những tình khúc nhạc Trịnh mà chúng mình đều thích. Đó là lựa chọn hợp lý nhất. Quên đi quá khứ thôi anh nhé, đừng cho rằng em ích kỷ bởi riêng em cái gì đã qua thì sẽ không thể níu giữ được nữa, và trong tình yêu cũng vậy! Theo Cty/Mực tím st