Trong các bạn,có ai thực sự biết thiên thần từ trước tới giờ đang ở đâu không, người thì cho rằng thiên thần có ở trong truyện cổ tích. Người thì cho rằng thiên thần sống trong các khu rừng già không ai đặt được chân đến, và cũng có người cho rằng thiên thần sống trên thiên đàng... tôi cũng không biết rõ thiên thần đang sống ở đâu, nhưng tôi biết rõ có một thiên thần đang đọc những dòng chữ này của tôi. Em là người đầu tiên tôi yêu sau 22 năm chỉ biết học và học, cảm giác lần đầu tiên yêu và được yêu thật sự rất hạnh phúc, không gì có thể so sánh được, nó đẹp như những vì sao lấp lánh trên bầu trời về đêm,và nó thân thương như những tiếng chim hót líu lo hoà cùng những cơn gió xoa dịu cái nắng oi ả của mùa hè, và rồi nó xám xịt lại như những ngày đen tối của mùa đông, em đến nhanh như một cơn gió, gió ùa vào mở cửa trái tim anh, nhưng anh đã quên không khép chặt cửa lại để rồi em lại bay vù ra khỏi trái tim anh. Ngày đầu tiên gặp nhau em nhớ không, đó là ngày mà hai đứa mình nhìn nhau không chớp mắt, anh không biết cảm giác của em thế nào còn với anh không gian như dừng lại, và anh không hiểu sao một con bé có đôi mắt hình viên đạn lại cứ nhìn mình khiêu khích thế kia, mặt mình có nhọ, nó thích mình hay nó gét mình chăng... và anh không biết em muốn gì,còn với anh kể từ lúc đó trái tim kiêu kỳ của anh đã bị ánh mắt của em chinh phục,và anh yêu em. Em không xinh đẹp như những người con gái khác, em không nổi bật vì em chỉ có 1,50cm thôi, nhưng bù lại em rất thông minh và trắng, em có đôi tay búp măng như anh hay đùa, em có bàn chân cô tấm đẹp đến nỗi những lần anh đưa em đi mua giầy dù đã là đôi bé nhất cũng không vừa được với chân em, và em có cái miệng hay cười, và đặc biệt đôi mắt biết nói, đôi mắt đó đã làm anh mê mẩn và cuối cùng lại chính nó làm tan nát trái tim anh. Những ngày đầu chưa quen em, anh không biết để làm gì để có thể làm quen với em, anh vốn nhút nhát, và không tự tin đứng trước một người con gái, và rồi vì nhút nhát mà anh đã không thể biết được em là ai sau một thời gian dài. Nhưng có lẽ do duyên phận em nhỉ, anh cũng đã từng nghĩ thế khi anh chọn im lặng không tiếp cận em,anh nghĩ nếu có duyên mình sẽ lại gặp được nhau, và rồi mình đã gặp được nhau như anh nghĩ, và từ đó chúng mình đã là một phải không em. Nhớ những chiều mình cùng nhau dạo chơi quanh cái hồ thơ mộng của khu đô thị để ngắm ánh hoàng hôn ấm áp, và những buổi tối anh trốn nhà để được đi hóng gió cùng em, những lúc mình yêu nhau sao đẹp đến thế, trong sáng đến thế, mình tay trong tay cùng nhau ngắm những ánh sao trong đêm, và anh đã nguyện ước tình yêu của chúng mình sao cho thật bền lâu và chung thủy.Có người nói với anh rằng yêu như vậy là mù quáng lắm nhưng anh biết đó không phải là mù quáng, mà là do duyên số trời định. Thật may mắn cho anh là em là một con người biết lắng nghe người khác và hiểu được tình cảm của anh là tự nhiên và thật lòng.Bởi vì em cũng tin rằng trên đời này có tình yêu sét đánh như em đã từng nói mà phải không em.Anh tin tình yêu chúng mình sẽ là một tình yêu rất đẹp hơn bất kì một thứ tình yêu nào khác trên thế gian nếu như không có ngày đó….. Em là một cô bé hồn nhiên hay cười nhưng vô tư quá khiến con người hay suy nghĩ của anh nhiều lần dở cười dở khóc, nhớ cái lần ngày 1-4 (ngày cá tháng tư), hôm đó nhà đi vắng hết, có mình anh vừa đi học về, vừa rang được bát cơm, anh ăn được một thìa thì có tin nhắn của bạn em nói rằng em bị tụt huyết áp phải đi cấp cứu, anh đã vô cùng lo lắng và vội vàng đạp xe tới để xem em thế nào nhưng khi vào đến phòng em thì mọi người đã cười ầm lên vì hôm đó phòng em đã câu được con cá to đùng là anh. Ngày em ốm, hôm đó anh cũng bỏ dở bữa cơm với gia đình để chạy lên đón em, dìu em lên phòng, tất tả chạy đi mua cháo và đút cho em ăn từng thìa trước bao con mắt hâm mộ và ghen tị của các bạn cùng phòng em,anh biết lúc đó em rất hạnh phúc và em biết không, anh cũng rất hạnh phúc khi nhìn em ăn ngon lành từng thìa cháo mà anh đã thổi cho đỡ nóng và đút cho em ăn. Còn ngày sinh nhật em, em nhớ chứ. Hôm đó trời mưa dầm dề cả ngày, em sợ không có ai đến để dự sinh nhật em nên em khóc, anh sợ em buồn nên anh đã về quê đón em, và ở cùng em đến tối, mưa tầm tã anh cũng vẫn cố đi mua được cái bánh sinh nhật và một bó hoa xấu xí chỉ vì trời mưa không ai bán hoa, và em còn nhớ lời chúc sinh nhật của anh dành cho em không: "có lẽ ngày em sinh ra trên đời, trời đã mưa rất to, em biết vì sao không, đó là những giọt nước mắt của những vị thần sống trên thượng giới, họ đã khóc vì đã đánh mất đi một thiên thần, và anh cám ơn mẹ em cũng như những vị thần đã ban tặng em cho anh, người yêu của anh ạ, anh yêu em". Anh biết em đã hạnh phúc thế nào khi nghe lời chúc này của anh. Và rồi cũng một ngày chính vì sự hồn nhiên vô tư của em khiến anh ghen trong mù quáng, em chơi vô tư và luôn giúp đỡ người khác khiến cho rất nhiều chàng trai đã yêu em, lẽ ra anh nên tự hào khi anh đã có được một người yêu như em thì anh lại chỉ biết ghen tuông và muốn giữ em mãi mãi là của anh, anh ích kỷ quá đúng không em,và cũng chính vì thế mà mình bắt đầu xảy ra những xung đột, bắt đầu cãi nhau nhiều hơn. Và rồi mình dần dần xa nhau em nhỉ, anh nhớ lần cuối mình gặp nhau, em nhớ ngày nào chứ, là ngày sinh nhật lần thứ 26 của anh, sau 4 năm yêu nhau, lời ước nguyện có em trong ngày sinh nhật của anh cũng đã thành hiện thực, nhưng nó không còn là niềm vui nữa mà nó đã trở thành nỗi buồn trong anh mỗi lần sinh nhật sau này, em biết anh là người yêu em nhất, chiều em nhất và hiểu em nhất, nhưng vì anh đã quá ích kỷ mà đã mất một thiên thần là em. Đã 2 năm sau đó kể từ khi mình chia tay,anh không còn cảm giác có tình yêu với bất kỳ ai nữa, trong tim anh vẫn luôn giữ hình bóng của em, anh vẫn luôn yêu em và mãi là em mà thôi, và hôm nay là ngày sinh nhật anh, anh nhớ đến em và những kỷ niệm của chúng mình, và anh biết ở đâu đó đang có một thiên thần nào đó đọc những dòng tâm sự này, và cũng nhớ về tình yêu đầu tiên của đôi ta…. Giờ đã hơn 5 năm kể từ khi chúng mình chia tay nhau, giờ đây anh đã có bạn gái như bao người khác. Cái mà người ta gọi là đã tìm được tình yêu đích thực.Tuy anh rất thương cô ấy nhưng trong thâm tâm anh biết rằng tình cảm của anh không thể nào bằng tình cảm lúc trước anh giành cho em,Nhưng biết làm gì khi em đã đi rất xa và mang đi một tình yêu thiên thần mà hai chúng ta đã kì công xây dựng nên.Anh cảm thấy mình thật có lỗi vì lúc trước anh đã không chịu tin những gì em nói, bản tính ích kỷ trong con người đã làm cho em bị tổn thương.Giờ anh thật sự căm ghét nó vì nó đã cướp đi người con gái mà anh đã từng yêu tha thiết.Em hãy cố sống thật tốt em nhé, và hãy nhớ rằng ở nơi nào đó anh luôn cầu mong rằng "sẽ có một thiên thần thay anh yêu em...". trích: internet
"Có người nói với anh rằng yêu như vậy là mù quáng lắm nhưng anh biết đó không phải là mù quáng, mà là do duyên số trời định." =>Ty là do duyên số mà,phải k...??? --- Bài viết đã được gộp ngày: Jul 3, 2012 12:33 PM --- "chỉ có 1,50cm thôi" =>j mà thấp zữ z chèn?k thể tưởng tượng dc...