Ta nhìn nghiêng cuộc sống để thấy những lỗi lầm không quá lớn lao như ta hằng vẫn nghĩ. Để những giọt nước mắt ta rơi, không mặn đắng, xót xa. Nhìn nghiêng nghiêng để ta tha thứ cho ta và cho những người đã vô tình hay cố ý làm đớn đau một mảnh đất tâm hồn. Ta thôi bé bỏng để có thể khóc nhè, khóc ngất trước những lần “đau”. Ta bây giờ đã biết làm cho mình thêm phần cứng cáp. Ta bớt đi cái nhạy cảm, mà thay vào đó là sự trơ lỳ. Giả vờ thôi phải không Ta nhỉ? ừ! thì là giả vờ thôi, mà phải biết cách giả vờ như thế thì mới dễ tồn tại và đi qua cuộc sống này. Có những bạn bè chờ đợi những entry ta viết. Có người đồng điệu và có người dò xét rằng ta viết có thật không?! Cuộc sống này cần phải tạo lập cho mình những thói quen tốt, nhưng không phải là rập khuôn theo một khuôn mẫu nhất định hay nhiều cách chỉ dẫn nào đó. Học những điều hay và linh hoạt áp dụng. Không ai sống bằng những nguyên tắc và cũng không ai hạnh phúc vì những nguyên tắc cứng nhắc cả. Ta nhìn nghiêng nghiêng cũng là để dễ dàng chấp nhận hơn cuộc sống này với những quanh co và nhiều ngã rẽ. Để những khi bế tắc tuyệt vọng ta vẫn còn thấy le lói ở đâu đó một niềm tin. Nghiêng một góc bao nhiêu là còn tùy vào ta nữa. Tùy vào cảm nhận, vào khả năng và sức chịu đựng của mỗi một con người. Tha thứ không là khó và lỗi lầm là điều có thể chấp nhận được. Khắt khe với bản thân là tốt nhưng đừng vì thế mà tạo ra áp lực cho mình. Cái nhìn chính diện, trực diện là một cái nhìn cần thiết nhưng không thể bao quát hết thẩy mọi khía cạnh của một vấn đề. Nên vì thế hãy đến với đối tượng bằng con mắt khách quan, khả quan và không định kiến. Ta, rất thích sẻ chia này từ một người bạn. Ta thấy mình không sống nhanh và nhiều lúc ta thấy mình chậm, thậm chí là lỗi thời trong thời đại của công nghệ và của những làn sóng. Chậm thế đấy nhưng ta cũng vô tình cũng thờ ơ với những con người, với những giá trị sống quanh mình. Ta mất dần đi kỹ năng lắng nghe và chia sẻ, ta ích kỷ hơn từng ngày khi những va chạm, những vấp váp làm ta thấy e sợ và lòng ta nên e ngại. Nhiều lúc ta chối bỏ, ta làm lơ, cũng không hiểu vì sao ta lại chọn cách hành xử như thế, hay chỉ bởi vì đó là cảm giác, là bản năng, là không cầu kỳ suy nghĩ, là cách để ta bao bọc lấy mình. Để rồi như một mảnh ghép, ta biết cách hay cuộc sống này sẽ dạy cho ta biết cách “vừa vặn” trong bức tranh tổng thể mang tên gọi cuộc đời. Những đổi thay nơi lòng con người, những rạn vỡ mang vết màu thời gian, bất chợt lúc nào đó làm ta thấy mình lỗi lầm và bất toàn lắm. Nhưng từ nay ta sẽ thôi đau đáu với những điều như thế. Bởi bất kì một sự ra đi nào cũng là có ý nghĩa và bất kể sự đổi thay nào cũng là có lý do. Ta sẽ thôi kiếm tìm trong miền ký ức xưa cũ, thôi phán xét chính mình để sự thanh thản và nhẹ nhàng lại ùa về rạng rỡ trong ta. Ta cảm ơn ai đó đã làm cho cuộc sống của ta trong những giây phút của ngày tháng năm nào đó là những chuỗi ngày nhiều mộng ước, hy vọng và tin yêu. Có thể ta vẫn khóc, có thể ta vẫn đau nhưng ta vẫn đang cười và không- thôi- ngừng- nghỉ sống một cách ý nghĩa nhất cho những phút giây của hiện tại. Có đi qua những ngày mưa giông ta mới thấy yêu hơn những ngày nắng đẹp. Vì hạnh phúc thực sự vẫn đang còn đâu đó nên đôi tay ta, ta giang rộng và tấm lòng mình, ta mở toang. Để nắng, để gió, để hoa cỏ hương sắc cuộc đời, ta được trọn vẹn mà thụ cảm. P/S: Đừng để mi nhòa nước vì những ngày xưa cũ nữa nhé, hãy cứ nhìn nghiêng nghiêng và hong khô mảnh đất tâm hồn. -St-