Ta thẩn thờ gõ vào dòng vô thức, Từng miền nhớ không thể gọi thành tên. Có thấy nhói, dạ bất chợt da diết… Chi cho đời quanh quẩn uẩn khúc nhớ và quên?! Đành buông chiều nhuộm một màu loang tím, Mải miết cánh chim trời… phía bình yên. Rồi ngày mai sẽ là ngày nắng mới! Lòng dặn lòng: “Cố nhớ để mà quên!”Sưu Tầm