Vàng 1. Bóng đá Việt Nam từng có một “thế hệ vàng”, đó là lứa Huỳnh Đức, Hồng Sơn, Công Minh, Văn Sỹ Hùng… đó là những năm đầu tiên Việt Nam trở lại với bóng đá khu vực, chứng tỏ một Việt Nam kiên cường chứ không phải thứ ăn bốc đi đất như các bác láng giềng vẫn tưởng. Khó có thế hệ nào làm lại được điều đó, lối đi bóng càn lướt và dũng mãnh của Huỳnh Đức, đường chuyền biên thông minh của Công Minh, lối chạy lắt léo của Sỹ Hùng hay cú dứt điểm nhẹ nhàng đầy kỹ thuật của Hồng Sơn. Đó là một thế hệ vàng, có lẽ vì lúc đó chưa có những vụ chuyển nhượng bạc tỉ, chưa có những ông bầu đại gia, chưa có những cái bắt tay ở CLB, thủa ấy họ đá vì hai chữ Việt Nam, trong cái thắng có phần may, trong cái thua có vận rủi, nhưng thứ bóng đá hừng hực màu cờ sắc áo ngày ấy vẫn khó phai màu qua nhiều thế hệ. 2. Một trong những thua thiệt của người Việt ta nói chung và thể thao nước nhà nói riêng là thể lực. Một phần nguyên nhân của việc thua kém thể lực có lẽ do văn hóa ẩm thực và cách chúng ta ứng xử đối với sức khỏe. Người ta nói rằng thời gian và sức khỏe là những thứ quí giá nhất, vấn đề là ta biết điều đó khi đã mất chúng. Tôi từng tự hào rằng mình rất ít khi uống thuốc, tôi từng lướt qua bệnh tật một cách tự nhiên. Nhưng dạo này tôi không còn trẻ nữa. Mấy nay tôi bị ốm, cảm cúm, sốt, ho và chảy mũi… những triệu chứng mà ngày xưa tôi chỉ cần ăn một tô phở, uống xị rượu là khỏi thì bây giờ chúng vật tôi xuống, vắt kiệt tôi như những người khác. 3. Một bộ phim mà tôi cực kỳ ấn tượng là phim “Into the Wild”, bộ phim kể về hành trình tìm đến Alaska, thế giới hoang dã, của một thanh niên tên là Chris (Christopher McCannels), đó là bộ phim tái dựng một câu chuyện có thật. Có nhiều cảnh đẹp, nhiều cảm xúc đằng sau những hình ảnh đẹp của bộ phim. Nhưng cảnh mà tôi nhớ mãi là cái quyết định của Chris khi cầm kéo cắt hết giấy tờ tùy thân kể cả thẻ tín dụng, một thái độ đoạn tuyệt dứt khoát với những liên hệ tầm thường với nhân loại để bước chân ra chốn “giang hồ”. Đó là một quyết định điên rồ nhưng không phải ai cũng làm được, phải là một người thật trẻ với ngọn lửa đam mê cháy trong từng huyết cầu mới có thể nghĩ đến điều đó. 4. Câu nói bất hủ của Steve Jobs: “Stay hungry, stay foolish” trong bài diễn văn đọc ở một Lễ Tốt Nghiệp của ĐH Stanford là một lời khuyên dành cho các bạn trẻ không thể hay hơn được nữa. Mới đây, tôi nói chuyện với một bạn trẻ, trong khi đang tranh luận một vấn đề thì bạn bật ra một câu rằng: “em còn trẻ mà”. Câu ấy thật hay. Tuổi trẻ luôn là lời giải thích hợp lý cho những ý tưởng ngông cuồng, những hoài bão lớn lao hay những giấc mơ dời non lấp bể. Tuổi trẻ, tuổi trẻ thực sự, như một đám lửa cháy trong đêm tối, đem đến ánh sáng và sự sống, tuổi trẻ như một thứ kháng thể cực mạnh đối với những nỗi sợ hãi vu vơ, những toan tính tầm thường, những mưu cầu vị kỷ. 5. Tuổi trẻ là vàng. Nếu bạn có tuổi trẻ, bạn có tất cả Đàm Hà Phú (Nguồn: Blog Đàm Hà Phú)