Chị đã từng viên mãn với hạnh phúc mình có được... Chị Hồng và anh Tú (Cổ Nhuế, Hà Nội) từng được coi là cặp đôi hoàn hảo và là gia đình mẫu mực làm cho bao người phải trầm trồ ngưỡng mộ. "Họ sinh ra là để dành cho nhau", đó là câu mọi người vẫn thường nói về anh chị. Chị lấy anh sau mối tình kéo dài bảy năm. Anh là một người chồng, người cha rất mực yêu thương vợ con và chỉ biết tới gia đình và công việc. Chị thuộc tuýp người lãng mạn, nhạy cảm coi trọng gia đình. Chị yêu vì tìm thấy ở anh sự bình yên và một chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời mình. Gia đình chị luôn rộn rã tiếng cười. Tối tối cả nhà lại quây quần bên nhau cùng vui đùa, xem ti vi. Chị thích thú cười nghiêng ngả thì nhìn bố con anh chơi trò cưỡi ngựa, thằng bé nghịch đến nỗi cứ quất vào mông bố mà quát "tiến lên, tiến lên"... Chị thấy ngại ngùng khi anh cứ khoe khoang đầy tự hào với bạn bè là mình lấy được cô vợ hiền dịu, đoan trang, giỏi việc nước, đảm việc nhà. Nhưng rồi Hùng đến, nhẹ nhàng mới mẻ như làn gió xuân và làm chị chuếnh choáng, chao đảo. Anh là nhân viên mới của công ty, ít hơn chị vài tuổi nhưng lại rất già dặn trong lối suy nghĩ. Chị đã đánh mất hạnh phúc của mình (Ảnh minh họa)Trong anh chất chứa bầu nhiệt huyết tuổi trẻ, sự hài hước, dí dỏm của người vô tư chưa vướng bận gia đình nhưng lại "già đời" khôn ngoan trong công việc. Hồng thích cái cách Hùng nhìn mình với ánh mắt tinh nghịch và nói "Hôm nay chị thật tuyệt, em thích chị như thế". Chị thấy mình trẻ ra từng ngày. Một điều khiến chị thấy thích thú hơn đó là Hùng có những sở thích giống chị, thích những bài nhạc Trịnh nhẹ nhàng sâu lắng, thích ngồi xuýt xoa ăn kem khi trời lạnh, thích ngắm mưa rơi tí tách trên vòm lá... Hai chị em có thể ngồi rủ rỉ tâm sự cả ngày mà không thấy chán. Về nhà, chị vội vàng làm qua loa mọi việc chỉ để được vào ôm máy tính chát chít với Hùng. Ngày nghỉ trôi qua với chị thật chậm chạp, không biết từ bao giờ chị thích tới công ty hơn là ở nhà với chồng con. Cái gì đến cũng phải đến, chị và Hùng đã lao vào nhau sau buổi liên hoan kí hợp đồng mới của công ty. Đắm chìm trong nụ hôn vồ vập khao khát của anh bỗng chốc chị quên đi là mình còn có chồng con. Chị mải mê thích thú với những trải nghiệm mới mẻ mà người tình trẻ mang lại. Chị trượt dài trong đam mê thể xác cùng Hùng, cái mà chị trước đây vẫn thường phỉ báng. Đã có lúc chị dừng lại, suy nghĩ và tự sỉ vả bản thân mình, thấy ghê tởm với những gì mình làm. Nhìn chồng con say sưa ngủ mà chị thấy day dứt hối hận vô cùng. Chị ước gì chồng mình hãy bỏ công việc qua một bên, hãy lôi chị ra khỏi vũng bùn nhơ nhớp này, hay anh đừng quá tin tưởng chị tới mức không dè chừng như vậy thì biết đâu... Những lúc đấy, chị lại nhớ đến Hùng, chị nhớ da diết cái nụ hôn ẩm ướt và thô bạo của anh ta. Chị khao khát cái cảm giác mới lạ, sự mạnh mẽ nồng nhiệt mà Hùng mang lại cho chị. Ôm chồng nhưng hình ảnh của anh bồ trẻ lại ngập tràn trong trí óc, chị bỗng thấy chán ngấy cái vẻ điềm đạm tẻ nhạt của chồng. Chị không cưỡng lại được, hay không muốn cưỡng lại cái bản năng thỏa mãn đang trỗi dậy trong con người chị. Chị lại cùng Hùng trải qua những giây phút ngọt ngào hiếm hoi mà hai người có được. Chị như con thiêu thân cứ lao theo cuộc tình dù biết không có tương lai. Chị nói dối chồng đi công tác, hay bận công việc chỉ để hẹn hò với Hùng mà chồng chị vẫn không mảy may nghi ngờ. Sau mỗi lần như vậy, chị lại về nhà và làm tốt nhiệm vụ của một người mẹ, người vợ trong gia đình và lại ân hận day dứt, đau khổ... Cho tới một ngày sự việc đổ bể, chị và Hùng bị bắt quả tang khi đang mải mê cuốn lấy nhau trong phòng làm việc... Giờ nghỉ trưa, cứ nghĩ mọi người đã đi ăn hết, hai người bèn tranh thủ... Không ngờ một cuộc họp khẩn cấp được diễn ra và kết quả là rất nhiều đồng nghiệp "bị" chứng kiến màn âu yếm nóng bỏng của hai người. Mọi chuyện nhanh chóng lan ra cả ngoài công ty. Quá bàng hoàng, xấu hổ chị đã xin nghỉ việc trong sự dè bỉu của mọi người, còn Hùng cũng lặn mất tăm sau vài ngày. Chị đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ từ chồng, dù có mười cái miệng thì chị cũng không bao biện nổi cho hành động bản năng bỉ ổi của mình. Thế nhưng anh lại không quát mắng, không làm ầm lên như chị nghĩ. Anh vẫn vậy, nhẹ nhàng, tinh tế, quan tâm đến chị nhưng tuyệt nhiên không ngủ chung giường với chị. Đã mấy tháng trôi qua nhưng chị vẫn có cảm giác day dứt, ân hận. Chồng chị vẫn ở ngay đó nhưng thật xa cách. Hai con người sống trong một mái nhà mà như trong hai thế giới, xa lạ. Chị quỳ xuống dưới chân, xin anh hãy đánh, hãy chửi mắng chị đi, hãy làm thế nào để anh gạt bỏ được tất cả để chấp nhận chị một lần nữa. Ánh mắt anh nhìn chị lạ lẫm: "Anh cần thời gian... để cân bằng lại , anh vẫn chưa tin nổi một người vợ ngoan hiền như em lại có thể...", nói chưa hết câu, anh đã bỏ sang phòng khác. Chị gục xuống khóc nức nở như một đứa trẻ. Chị nhớ đến câu nói năm nào của anh khi nói về đứa bạn ngoại tình: "Anh không lên án người ta ngoại tình nhưng anh khinh thường những con người không kiềm chế được bản năng. Khi đó họ sống không như con người". Chị thấy mình đáng để anh khinh thường như vậy. Không biết phải mất bao nhiêu năm để anh có thể chấp nhận lại chị, nhưng chị sẽ chờ... Chị đáng bị như vậy lắm... st