“Mỗi ngày qua mẹ tóc bạc da mòn Lại thêm nhiều vết nhăn trên trán Con thì mải mê bận rộn Sống hết mình cho những thứ không đâu” Con chảy mình vào năm tháng lặng trôi Mặc cây sấu già bao lần trút lá Mặc đồng làng mấy lần trút cuống rạ Lúa cắt đi rồi mặc gốc đứng lẻ loi Mẹ nuôi con khôn lớn nên người Như lúa chín con lại rời xa mẹ Mẹ như gốc rạ kia lặng lẽ Gom hết thời xuân sắc sống cho con Mỗi ngày qua mẹ tóc bạc da mòn Lại thêm nhiều vết nhăn trên trán Con thì mải mê bận rộn Sống hết mình cho những thứ không đâu Chợt một lần ngoảnh lại phía sau Giật thót mình khi con hai mươi tuổi Hai mươi năm sống bằng nông nổi Bao yêu thương con trót bỏ quên rồi st
THƯƠNG QUÁ MẸ ƠI! Vai còn nặng gánh Mẹ ơi Gánh làm sao hết phận đời nghiệt oan Thương thay một tấm thân tàn Suốt đời Mẹ phải chịu ngàn khổ đau Chợt nhìn thấy mắt con cay Ngậm môi cố để lệ này đừng rơi Sao mà nén được Mẹ ơi Lòng con cảm thấy đất trời cuồng quay Xa quê viễn xứ bao ngày Bao năm thu đến rừng thay lá vàng Phân đời Mẹ vẫn lang thang Suốt đời cô cực chốn trần gian ai Bàn chân Mẹ đã sạm chai Gìa nua cô quạnh ai hay nỗi niềm Mơ màng giấc ngủ cô miên Suốt đời khổ cực ưu phiền Mẹ mang. -tuech-25-04-2012