Khi yêu xin hãy tin nhau nhưng... đừng quên con đường dẫn đến niềm tin phải đi qua cánh cửa của sự nghi ngờ! Và... nếu có một tình yêu đang lớn dần trong ta sẽ làm ta nghi ngờ về tất cả. Có bao giờ bạn khóc quá nhiều vì nhớ ai đó? Có bao giờ bạn đau lòng khi ai đó vô tâm với bạn ? Có bao giờ ban đứng ngồi không yên khi âi đó lỡ hẹn? Có bao giờ bạn thấy lòng mình sinh ngờ vực từ những tình huống tưởng như đơn giản ấy... Tôi cá là có! Dù cho người mình yêu có đầy rẫy những khuyết điểm như thế nào thì khi yêu, trong ta người ấy vẫn quá đẹp vì khi ấy... Ta nhìn người ta yêu bằng tâm hồn, bằng trái tim ta chứ chẳng đơn thuần bằng mắt. Con người ta sống trên đời , bản chất của họ là ích kỉ, tham vọng muốn chiếm đoạt và tính tình tham lam! Và đương nhiên điều đó xuất hiện trong cả tình yêu. Càng yêu nhau, ta càng nghi ngờ về nhau nhiều!! Đừng vội nói rằng: "Vì em không tin anh nên em không yêu anh!" hay "Anh ghen tuông? Anh không tin tôi sao?" Vì thế hãy nghi ngờ nhau khi lòng còn yêu nhau chân thành... đừng ngộ nhận giữa yêu và muốn sở hữu để làm đau nhau! Khi yêu xin hãy tin nhau nhưng... đừng quên con đường dẫn đến niềm tin phải đi qua cánh cửa của sự nghi ngờ!